Thanh Häi Vô ThÜ®ng SÜ khai thÎ
ThiŠn ThÃt QuÓc T‰ Santimen, Bình ñông, Formosa
Ngày 23 tháng 12, 1992 (Nguyên væn ti‰ng Trung Hoa)
Quš vÎ cÀn phäi thÆn tr†ng và t¿ tin. Hãy nghe theo tr¿c giác bên trong. Hôm nay, ngÜ©i thÎ giä Çó nói r¢ng anh ngåc nhiên khi cäm thÃy tr¿c giác bäo anh ta phäi chåy lË t§i soi ÇÜ©ng cho tôi. Lúc Çó tôi Çang Çi b¶ tr©i tÓi, lÓi Çi ÇÀy sÕi Çá. Ngay khi Çó anh ta cäm thÃy nhÜ vÆy, nhÜng anh v§i ngÜ©i kia cÙ ÇÙng yên m¶t ch‡ nhÜ hai cøc Çá. ñây là lš do mà chúng ta hay làm sai. Chúng ta không chÎu nghe theo tr¿c giác bên trong. Tôi Çã nói: "ˆn khi nào thÃy Çói, ngû khi nào thÃy mŒt. Phän Ùng m¶t cách t¿ nhiên nhÜ vÆy thì không th‹ nào sai chåy ÇÜ®c. ñØng Ç‹ thành ki‰n làm u m©, ho¥c nh»ng tÜ tܪng 'vì ngÜ©i ta bäo th‰ này, th‰ kia' bÎp b®m chúng ta."
NhiŠu khi nghe thÃy tôi nói nhÜ vÆy, quš vÎ låi b¡t ÇÀu hành Ƕng vô š vô tÙ, lÃy c§ là tôi dåy quš vÎ sÓng t¿ nhiên. NhÜ vÆy không phäi là t¿ nhiên, mà Çó là có k‰ hoåch. Thành ra tôi cÛng ÇÀu hàng luôn; h‰t cách nói luôn. Không bi‰t nói sao Çây; tôi không dám nói gì n»a cä. Quš vÎ rÃt tài tình, "hi‹u" l©i tôi nói theo cách nào vØa š quš vÎ thì thôi. Giä sº tôi nói r¢ng n‰u Çã có hai v® rÒi thì không cÀn phäi bÕ; th‰ nào cÛng có ngÜ©i Ç®i t§i khi lÃy hai bà rÒi m§i ljn xin truyŠn Tâm ƒn. (CÜ©i) H† së nói r¢ng Çâu có sao, bªi vì Çó là có trܧc khi Tâm ƒn! (SÜ Phø cÜ©i) ñôi khi, ngÜ©i ta cÓ tình gây trª ngåi. Tåi sao quš vÎ låi lØa bÎp chính mình nhÜ vÆy? Quš vÎ phäi l¡ng nghe Chân Ngã cûa mình! Nh»ng câu trä l©i t¿ nhiên ljn thì không th‹ nào sai.
Tôi rÃt thèm ÇÜ®c g¥p m¶t ngÜ©i nào thÆt s¿ t¿ nhiên. Tôi mong mÕi chuyŒn này còn nhiŠu hÖn là quš vÎ mong ch© m¶t vÎ Minh SÜ khai ng¶; nhÜng tôi không thÃy "ngÜ©i" nào. ThÆt là kÿ lå! Tåi sao "ngÜ©i" låi có th‹ hành Ƕng nhÜ vÆy? Tåi sao phäi s® khi mình làm phäi? Tåi sao sai khi mình soi ÇÜ©ng cho ngÜ©i không mang Çèn trên con ÇÜ©ng sÕi Çá, tÓi Çen? N‰u tôi rÀy vì quš vÎ làm nhÜ vÆy thì quš vÎ rÀy tôi cÛng ÇÜ®c. N‰u tôi xÃu tính nhÜ vÆy thì quš vÎ cÛng có th‹ rÀy, cho tôi khai ng¶ m¶t chút.
ViŒc Çó rÃt là giän dÎ. Quš vÎ bi‰t bên trong rÒi mà bên ngoài vÅn không làm gì cä. Lúc Çó là quš vÎ Çã không nghe ti‰ng nói cûa chính mình. Tình trång nhÜ vÆy xäy ra h¢ng ngày. M‡i ngày l¿c lÜ®ng SÜ Phø bên trong cÓ g¡ng làm viŒc, giúp Ç«, nhÜng chúng ta ch¥n nó låi. Bªi vÆy m§i kh°. Trܧc sau gì cÛng phäi làm, nhÜng chúng ta hÖi chÆm chåp rÒi bÎ kh°, bªi vì sÓ mŒnh không thay ǰi ÇÜ®c. NhiŠu khi thÃy rõ ràng là mình nên làm ÇiŠu gì Çó. N‰u chúng ta chùn låi vì nh»ng tÜ tܪng thành ki‰n, lòng s® sŒt, hay vì lš do nào Çó thì chúng ta së cäm thÃy rÃt b¿c mình, buÒn bã. ñó là vì mình không chÎu nghe theo thiên š, nghe theo con ngÜ©i thÆt cûa mình. ña sÓ ngÜ©i Ç©i Çau kh° nhiŠu là vì vÆy. H† tiêm nhiÍm lÅn nhau, bäo nhau cái này dª nhÜ th‰ nào, cái kia sai ra sao. VÆy mà h† vÅn làm, và làm v§i m¥c cäm t¶i l‡i. H† không th‹ hܪng thø h‰t lòng, cÛng không th‹ nói không. RÓt cu¶c, bÎ m¡c vào vòng phiŠn não, sÓng m¶t cu¶c Ç©i Çau ǧn, không m¶t chút t¿ do nào cä.
Chúng ta sÓng trên quä ÇÎa cÀu vï Çåi, dܧi bÀu tr©i r¶ng mênh mông, không ranh gi§i, không s¿ ngæn ch¥n; vÆy mà m‡i ngÜ©i trong chúng ta lúc nào cÛng Çeo theo cái nhà tù di Ƕng trên thân th‹, luôn luôn s¤n sàng giam mình vô trong Çó, khóa låi, rÒi chÎu s¿ hành hå. Thành ra chÌ có ǧn Çau, chèn ép, chán chÜ©ng, áp l¿c, và cæng th£ng tinh thÀn. Cho nên, chúng ta không nên Ç®i t§i khi ch‰t m§i giäi thoát, mà phäi ÇÜ®c bây gi©, trong ki‰p này. ChÌ cÀn Çánh v« cái nhà tù cûa mình, lúc Çó quš vÎ së trª thành m¶t con ngÜ©i tuyŒt ÇÓi t¿ do, t¿ nhiên, và an tÎnh. Càng cæng th£ng, b¿c b¶i, chúng ta càng nhÓt mình trong Çó, låi càng trÀm tr†ng hÖn. ThÜ©ng thÜ©ng tôi rÃt thích ÇÜ®c g¥p g« quš vÎ. ChÌ vì quš vÎ s® tôi cho nên cÙ tܪng tÜ®ng nhiŠu cái gây ra s¿ ngæn cách Çôi bên. Vì vÆy, tôi thÃy khó chÎu khi g¥p quš vÎ; quš vÎ càng run s®, tôi låi càng khó chÎu.
Quš vÎ càng s®, càng mÃt t¿ nhiên thì låi càng dÍ làm sai. Và càng sai nhiŠu thì låi càng bÎ tôi rÀy. Mà tôi càng rÀy thì quš vÎ låi càng run. Quš vÎ càng run, tôi càng la nhiŠu hÖn n»a. Nó cÙ Çi vòng tròn nhÜ vÆy rÒi chúng ta m‡i ngày m‡i cách xa. Có phäi nhÜ vÆy là quá tŒ không?
Thành ra, s¿ không vØa š, b¿c tÙc là do chính mình tåo ra, không gì khác! Không có cái gì là chܧng ngåi; không có gì cä. ThÆt nhÜ vÆy, th‰ gi§i này không có chuyŒn gì xäy ra. ña sÓ quš vÎ t¿ gây khó khæn cho chính mình b¢ng cách Çó, b¢ng cách cän trª chính quš vÎ không cho nó phát huy, lÃy mÃt Çi s¿ bình yên thanh thän cûa mình. Khi ÇÀu óc không thänh thÖi, nó së bÎ trª ngæn, và ÇÜÖng nhiên quš vÎ së không th‹ nào hành Ƕng Çúng ÇÜ®c. SÓ mŒnh cûa chúng ta là phäi làm viŒc này, viŒc n†, nhÜng s¿ sung sܧng hay Çau kh° trong khi làm công viŒc Çó phát xuÃt tØ chúng ta. Khi tinh thÀn cæng th£ng quá, ÇÀu óc së bÎ ch¥n cÙng, chúng ta hành Ƕng m¶t cách không sung sܧng. Có th‹ chÌ bÎ Çau m¶t chút thôi, nhÜng chúng ta nhân nó lên thành hàng træm lÀn Çau hÖn, cÛng chÌ vì quá Ü cæng th£ng. (SÜ Phø thª dài) ñôi khi thÃy quš vÎ t¶i nghiŒp quá, tôi không bi‰t nói làm sao! ThÆt ra quš vÎ không cÀn phäi sÓng kh° Çau nhÜ vÆy!
TOP