Sư Phụ Khai Thị


Không nên nghĩ rằng chúng ta chỉ thiền lúc nhắm mắt, ngồi đó bất động, cặp lông mày đan lại. Không, không! Ðó chỉ là tập thôi. Chúng ta ngồi yên lặng để bày tỏ lòng thành. Mặc dầu đôi khi ngồi không được bình yên, nhưng chúng ta vẫn cứ tiếp tục. Chúng ta đợi Thượng Ðế trong lúc thiền. Có khi những lúc thành tâm chúng ta thấy thể nghiệm, nhưng có khi chúng ta không tập trung được và nói rằng: "À! thành tâm hay không thành tâm thì bây giờ mình cũng chỉ làm được có bấy nhiêu đó thôi. Xin Thượng Ðế hãy giúp con."

Thành ra chúng ta nên thiền mỗi ngày, coi đó như là một bổn phận, giống như ăn lúc mình không muốn ăn. Chúng ta nên tập thói quen nghĩ tới Thượng Ðế ngay khi ngủ dậy ban sáng và nghĩ tới Thượng Ðế nữa sau khi xong việc và về nhà ban tối. Bởi vì mỗi ngày bận rộn không thể nghĩ tới Thượng Ðế một cách thành khẩn, thành ra, nên thiền lúc sáng sớm sau khi ngủ dậy, rồi một lần nữa buổi tối sau khi về nhà. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là chúng ta có thể hoàn toàn nghĩ tới Thượng Ðế, mà chỉ làm hết sức mình mà thôi. Chúng ta cũng làm như thế trong khi làm việc.

Cho nên, nghe một Minh Sư Khai Ngộ thuyết pháp là một sự gia trì, một phước báu vĩ đại nhất. Bởi vì chúng ta được nhìn Minh Sư liên tục hai hay ba tiếng đồng hồ, được chấn động lực của Ngài nâng cao, hoặc nghiệp xấu của chúng ta được gội rửa một phần nào bởi Hào Quang của họ, rồi sau đó chúng ta sẽ có thể nghiệm bên trong. Như khi quý vị tới, không được nhìn tôi liên tục hai, ba tiếng đồng hồ, nên không được nhiều gia trì như trong một buổi giảng pháp. Ðược nhìn một vị Minh Sư Khai Ngộ một lúc hai, ba giờ đồng hồ là một phước báu vô cùng lớn lao! Không phải người nào cũng có cơ hội này. Một thoáng nhìn trong hàng hà sa số năm cũng đủ, huống chi là hai tới ba tiếng đồng hồ! Chúng sinh ở những tinh cầu khác không bao giờ được thấy hay được nghe một Minh Sư Khai Ngộ. Họ không có sự tiếp xúc nào với một Minh Sư. Thành thử, quý vị nên nắm lấy cơ hội gặp gỡ Chân Sư trong đôi ba giờ. Nhiều người, đồng tu hay không phải đồng tu, có thể nghiệm khai ngộ trong những buổi thuyết giảng của tôi.

Cho nên, thiền không phải chỉ có ngồi. Thiền là khi chúng ta tập trung với tất cả lòng thành. Bởi vậy nên quý vị có thể nghiệm khi đang làm việc. Ðôi khi trong lúc thiền chúng ta không có thể nghiệm và cảm thấy thất vọng, vì chúng ta thiền với cái ngã. Ðó không phải là cách thiền tự nhiên. Nhưng không sao. Quý vị vẫn được phước báu. Chỉ cần thiền thành tâm. Kết quả không quan trọng.

Nói quý vị nghe tại sao trong lúc thiền quý vị không có thể nghiệm bên trong. Bởi vì lúc đó quý vị không hoàn toàn thoát khỏi những ràng buộc, chấp nhứt và quý vị không thật sự tập trung. Chúng ta tưởng chúng ta có tập trung, và chúng ta cau mày, thắc mắc: "Tại sao hóa thân Sư Phụ không đến?" Lòng thành tâm, sự mong mỏi khác với ràng buộc, chấp nhứt. Tuy nhiên cũng khó cho những người mới phân biệt được sự khác nhau giữa hai cái. Không sao, chỉ cần làm hết sức mình. Miễn cố tình ngồi thiền và nghĩ tới Minh Sư là được tính điểm, dù quý vị thiền giỏi hay không, bị phân tâm hay không. Nỗ lực của quý vị sẽ được ghi xuống và quý vị sẽ được nâng cao, dù thế nào đi nữa. (Mọi người vỗ tay)

Thí dụ như quý vị làm việc cho người bán quần áo. Ðôi khi không có khách hàng, quý vị ngồi đó ngủ gật. Nhưng ông chủ vẫn trả lương thời gian quý vị ở đó. Lúc khác quý vị bận cả ngày, ông chủ cũng trả lương bấy nhiêu. Miễn sao đến tiệm là được lãnh lương mỗi tháng. Thiền cũng giống như vậy. Quý vị nên tọa thiền, bất kể thể nghiệm. Nỗ lực của quý vị sẽ được ghi xuống và tôi sẽ "trả lương" quý vị một ngày nào đó, cho quý vị có tiền trả "vé" đi Thiên Ðàng. (Khán giả vỗ tay.)

 

Trang trước
Tình Thương Thật Sự Mục Lục
Sư Phụ Khai Thị