Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Tây Hồ, Formosa
Ngày 1 tháng 1 năm 1992 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Băng thâu hình số 203

Có lần, khi Mahatma Gandhi đang tuyệt thực tại Ấn Ðộ, một người Ấn Ðộ giáo đến nói với ngài: "Tôi chắc chắn sẽ đi địa ngục, và không ai có thể cứu được tôi. Nhưng tôi vẫn muốn cúng dường ông chút đồ ăn bởi vì ông đang tuyệt thực cho chúng tôi. Tôi không muốn ông chết đói và khiến tôi bị trách nhiệm về một tội ác nữa khi đi địa ngục". Sau đó, người đàn ông đưa cho Gandhi miếng bánh mì và bảo ngài hãy ăn, nói rằng: "Làm ơn ăn bánh. Tôi chưa sẵn sàng đi địa ngục cho đến khi nào ông ăn xong miếng bánh mì này".

Gandhi hỏi người này vì sao ông nghĩ sẽ phải đi địa ngục. Ông trả lời rằng ông là người Ấn Ðộ giáo, và con ông đã bị người Hồi giáo giết trong trận chiến giữa Hồi giáo và Ấn Ðộ giáo. Vì vậy, để trả thù, ông đã giết một đứa bé Hồi giáo một cách ác độc, nhưng sau đó cảm thấy rất tội lỗi. Gandhi nói: "Tôi biết có một cách cứu anh khỏi địa ngục. Hãy tìm một đứa bé Hồi giáo đã mất cha mẹ, hay bất cứ đứa bé mồ côi nào, đem nó về nhà, nuôi nó trưởng thành như một người Hồi giáo. Rồi anh sẽ không đi địa ngục".


T ôi không nghĩ rằng đề nghị của Gandhi có thể lập tức xóa bỏ nghiệp chướng của người đàn ông này. Chúng ta cũng không biết chắc phương pháp này có thật sự cứu được ông thoát khỏi địa ngục hay không. Tuy nhiên, ý kiến này rất hay. ít ra cũng giảm bớt được cảm giác tội lỗi khi ông còn sống. Thêm vào đó, trong khi nuôi nấng đứa trẻ, ông sẽ thể nghiệm được tình cha con. Ðiều này cho ông niềm an ủi và cảm giác xứng đáng được nhìn đứa trẻ lớn lên và học hỏi. Việc nhận một đứa bé mồ côi sẽ cho ông thêm sự tự tin và mãn nguyện. Vì vậy, đây là một hiệu pháp để giảm bớt cảm giác tội lỗi của ông.

Nếu ông ta cứ tiếp tục than thở về cảm giác tội lỗi của mình, nó cũng chẳng giúp gì ông. Làm vậy chỉ vô ích. Lại càng không giúp được chính ông! Không cần biết mỗi ngày chúng ta tự quở trách mình đến đâu, chúng ta vẫn không xóa bỏ được cảm giác tội lỗi trong tim, khi biết rằng mình đã làm điều xấu, ngoại trừ chúng ta thể nghiệm được một cảm giác sung sướng hơn để xóa bớt lỗi lầm khi trước, và giảm thiểu đến độ như không còn hiện hữu nữa. Khi chúng ta thành tựu được việc gì, hoặc cảm thấy hạnh phúc, thành quả này có thể làm giảm bớt và xóa nhòa cảm giác tội lỗi của chúng ta.

Thí dụ như, khi ánh sáng mặt trời thật mãnh liệt, dù có một mảng tuyết lớn trên mặt đất, nó cũng sẽ tan đi. Tôi đã có kinh nghiệm này ở Nhật Bản. Ðôi khi trời tuyết liên tục ba, bốn ngày, nhưng khi mặt trời xuất hiện, chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ là tuyết tan biến! Lúc đầu, tuyết trắng bao trùm toàn khu vực vì trong mấy ngày tuyết rơi liên tục, nhưng khi mặt trời ló dạng, tất cả băng tuyết từ từ tan đi và biến mất.

Trang Kế