Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Ðài Bắc, Formosa
Ngày 3 tháng 8 năm 1985  - (Nguyên văn tiếng Anh và tiếng Trung Hoa)
CD số CE01

Kể cho quý vị nghe về những cảnh giới khác. Chúng ta có nhiều thể; những thể này có những cái tên khác nhau; tạm gọi là thể xác và một loại thể khác là thể tâm linh. Những người uống rượu, hút thuốc lá, xì ke này kia kia nọ, họ đang làm hại tới linh thể và thân thể của họ. Sau khi họ chết đi rồi, thiên nhân phải làm lành bịnh, chữa trị cho họ, giúp họ giống như là bác sĩ giúp họ ở đây. Sau một thời gian dài chữa bịnh kiểu này, những người đó bình phục rồi đầu thai làm người lại. Họ trải qua những kinh nghiệm như vậy cho tới khi học xong bài học của họ, rồi họ mới muốn tu hành, sau đó họ mới lên cao.

Trong một tinh cầu khác kêu bằng "Thủy Tinh" (Venus), họ có nhiều "bệnh viện" nhỏ giống như vậy cho những hạng người khác nhau. Chúng sanh sống trong cảnh giới Cực Lạc là những người cực kỳ thông minh, đẳng cấp tu hành rất cao, gần như là Minh Sư rồi, đa số đã thành Minh Sư. Họ không dùng thuốc thang gì cả mà cũng chẳng dùng dụng cụ nào để chữa bịnh cho những loại người này. Họ dùng các thứ năng lực, tia sáng, ánh sáng khác nhau để chữa cho loại bệnh nhân này.

Giống như ở thế giới này đôi khi chúng ta cũng dùng những tia laser khác nhau để chữa bịnh cho người, chữa ung thư. Những người này cũng giống như khoa học gia cao đẳng, các nhà bác học giỏi hơn mà thôi. Minh Sư chỉ là nhà khoa học gia đã phát triển cao. Họ biết đổi năng lực trong không khí, làm cho quý vị khác đi. Tựa như là một nhà bác học tài ba ở thế giới này có thể chuyển ánh sáng mặt trời thành năng lực, thành điện.

Thủy Tinh chỉ là một trong những Thiên Ðàng này. Ðừng chấp vào danh hiệu. Vì không phải chỉ có một Thiên Ðàng mà có nhiều Thiên Ðàng chữa trị cho người kiểu đó. Nhiều chúng sinh của những cảnh giới Cực Lạc lúc nào cũng giúp đỡ chúng ta. Họ dùng năng lực ánh sáng để giúp bệnh nhân ở đó, giúp người ở địa cầu, và chúng sinh ở địa ngục. Họ giúp rất nhiều người nghèo, những người cùng cực, những kẻ đang cầu nguyện và đang đau khổ.

Quý vị thường nghe nói có những người tự sát vì lý do gì đó. Nhưng đó không phải là cách tự tử duy nhất. Có hai loại tự tử. Sát hại nhục thể này thì rất là tệ nhưng chưa phải là tệ nhất. Sát hại linh thể của mình mới là tệ hại hơn. Mình có thể giết nó bằng cách uống rượu, hút cần sa ma túy, chỉ chăm sóc cho đời sống vật chất, không bao giờ đi nhà thờ, không bao giờ tới chùa, không bao giờ đi nghe giảng kinh, chẳng khi nào ngồi thiền, chẳng bao giờ tu hành, chẳng khi nào niệm Phật, chẳng bao giờ tiếp xúc với đạo lý của một tôn giáo nào cả; ngày ngày chỉ có xã giao bạn bè, ăn thịt uống rượu, đi nhảy đầm hay nghe nhạc, xem truyền hình, đọc báo, làm đủ thứ việc, ngoại trừ chăm sóc cho linh hồn. Ðó là hủy hoại linh thể. Rất là khủng khiếp.

Nếu có người bà con tu hành và họ tin tưởng Chân Lý thì sau khi chết tối thiểu quý vị cũng được lên Thiên Ðàng. Không phải là quý vị đi theo họ, mà quý vị lên Thiên Ðàng được, nhờ vào phước báu của họ. Nhưng sau khi tới cảnh giới đó, quý vị chỉ nằm đó như cái xác.

Bình thường sau khi từ trần, quý vị (đồng tu) có quang thể, nhưng loại người này không có hào quang. Bề ngoài của họ trông giống thân thể này nhưng không có tình cảm. Bởi vì đầu óc họ vướng víu quá nhiều vào vật chất, họ đem theo, trong đầu họ, thân xác này lên Thiên Ðàng. Không phải cùng thân xác đó, mà họ tạo ra một thân xác khác giống như thân thể này trong đầu của họ. Các xác đó giống như đá, như gỗ, không tình cảm, không sự suy nghĩ, chẳng trí thông minh. Bởi vì bà con họ tu hành hoặc có lòng tin vào Chân Lý nên họ có một chút phước báu để được đi với những người đó lên Thiên Ðàng, nhờ huyết thống. Nhưng trên đó họ không có sự hiểu biết gì rõ rệt, họ không biết người bà con của họ. Thiên thần mang họ bỏ vào "bệnh viện". Họ nằm ở đó rất, rất lâu như tảng đá.

Sau đó những người tốt, người ở đó, phải chữa trị cho họ bằng ánh sáng, bằng lực lượng, dùng năng lực và tình thương rót vào thân thể ấy. Một thời gian thật lâu như vậy, họ bắt đầu sống lại. Rồi họ có thể nhận diện được gia đình, những người thân yêu đang sống tại đó. Rồi họ hạnh phúc bên nhau.

Ðó là nếu những người này không nặng nghiệp, nếu không, cho dù nhiều người giúp đỡ, họ cũng không thể nhận được sự giúp đỡ này. Có những người bị trói buộc quá nhiều vào sự suy nghĩ xấu xa của chính họ, vào lối sống tồi bại của bản thân mà họ không thể nhận được sự giúp đỡ đầy tình thương ấy. Thành ra họ mãi mãi lạc loài trong đêm tối. Ðương nhiên trường hợp này rất đáng buồn, nhưng cũng có những trường hợp như vậy.

Thành thử những người ngồi thiền, hoặc tối thiểu cũng đi nghe giảng kinh, hoặc những người Phật tử, ít ra họ cũng tiếp xúc với lực lượng cao hơn và có một chút bảo hộ. Lực lượng cao cũng có che chở cho họ một chút. Càng tu nhiều thì càng tốt bấy nhiêu.

Dĩ nhiên nếu được tiếp xúc trực tiếp với Hào Quang của Thượng Ðế thì đời này quý vị nhìn thấy ánh Sáng rồi. Và chắc chắn sẽ lên cảnh giới cao hơn. Như trong pháp môn của chúng ta, quý vị có thể nhìn thấy ánh Sáng ngay hôm đầu được truyền Tâm Ấn. Nếu không, tất cả những người chậm chạp, sau khi chết, họ cũng thấy ánh Sáng, hoặc từ từ thấy ánh Sáng sau khi tu hành nhiều năm. Bởi vì trong thế giới trên, người ta dùng ánh Sáng cho tất cả mọi việc: tạo em bé, may quần áo, xây nhà, làm cây cối, làm đủ những món đồ tiện nghi cho họ; mọi vật đều được tạo bằng ánh Sáng. Thậm chí Thiên Ðàng cũng có nhiều đẳng cấp, như đất nước chúng ta có giới giàu, giới nghèo và trung lưu. Nhưng ở cảnh giới cao, họ không có đánh nhau.