Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Ðài Bắc, Formosa, ngày 8 tháng 7, 1986 (nguyên văn tiếng Hoa) CD số CE05

Lúc truyền Tâm Ấn, tôi nói với quý vị rằng: "Chúc mừng cho quý vị! Kể từ hôm nay trở đi, quý vị hoàn toàn tự do. Quý vị đã trở thành một người tự do, giải thoát!" Nhưng có lẽ chỉ có một nửa quý vị là tin những gì tôi nói. Nhưng không thành vấn đề. Giải thoát vẫn là giải thoát; quý vị tin hay không tin thì thực tế cũng không thay đổi. Tuy nhiên, quý vị vẫn phải đi với tôi. Sau khi đi một hồi, quý vị sẽ nhận thức mau hơn. Càng thiền nhiều quý vị càng hiểu sớm hơn.

Cách đây không lâu bên Ấn Ðộ có một vị Minh Sư khai ngộ, ngày nọ cùng với bốn, năm người đệ tử đi ra ngoài lo công việc. Ði mới được nửa đường thì một trong mấy người đệ tử bị rắn độc, rất độc, cắn. Ðây là loại rắn độc nhất, chết người nhất ở Ấn Ðộ. Trong khoảnh khắc, mặt anh ta thâm lại, rồi đổi sang màu xanh và nhiều màu khác. Ai cũng biết chắc cái chết sắp sửa đến với anh ta, vì từ trước tới nay không có người nào bị rắn độc kinh khủng như vậy cắn mà sống được năm, mười phút; và không có thuốc nào giải được độc.

Anh đệ tử bị thương van xin đồng bạn: "Xin các sư huynh đừng cho Sư Phụ biết. Các anh cứ tiếp tục đi với Sư Phụ đi, để tôi ở lại đây. Trong vài phút nữa là tôi sẽ chết, được giải thoát ngay. Không sao đâu". Trong lúc những người đệ tử khác còn đang suy nghĩ không biết phải làm sao thì Thầy của họ biết được chuyện gì đã xảy ra và đi ngược trở lại gặp anh học trò bị thương; ông rất lo lắng. Nhưng người đệ tử năn nỉ với Thầy rằng: "Xin Sư Phụ đừng lo lắng chuyện này, con sẽ được giải thoát rất lẹ. Không sao đâu"! Sau đó ông Thầy bảo với mấy người đệ tử kia rằng: "Ta nghe nói vết cắn này có thể chữa lành nếu xoa lên một loại thảo mộc".

Các đệ tử khác làm theo lời Thầy dặn, dùng một dược thảo xoa lên vết thương; quả đúng y như vậy, anh ta lành bệnh. Các đệ tử biết rõ ràng đó không phải là do dược thảo mà là do lực lượng của Thầy mình đã cứu nạn anh kia, nếu không thì làm sao một người đang ở trong tình trạng vô vọng như vậy lại có thể lành bịnh được sau khi xoa lá lên vết thương? Cảm động quá, người học trò biết ơn kia quỳ xuống trước mặt Thầy, nói rằng: "Con chỉ là một đệ tử tầm thường. Sao Sư Phụ lại thương tình đỡ nghiệp chướng cho con? Sao Sư Phụ lại làm như vậy"? Ông Thầy chỉ trả lời: "Ta đâu có làm. Bây giờ chúng ta hãy tiếp tục lên đường". Tình nghĩa Thầy trò là vậy đó.

Hãy quý trọng cơ hội hiếm hoi có được Minh Sư đắc Ðạo ở Ðịa cầu

Ðại Minh Sư là hiện thân của Thượng Ðế. Họ rất từ bi, nhưng khả năng của họ bị giới hạn ở trần gian. Họ không thể để lộ tông tích thật sự của họ hoặc để lộ khả năng làm việc của họ, cho nên rất ít người biết được, thậm chí ngay cả đệ tử cũng rất ít người biết được. Thí dụ như, sau khi cứu đệ tử rồi, vị Thầy này dặn học trò rằng: "Ðừng nói cho ai biết chuyện này. Các con phải quên ngay lập tức". Câu chuyện này được đem ra ánh sáng chỉ vì một người đệ tử đã viết sách kể lại, nhưng lúc đó vị Thầy đã lìa thế giới này.

Loài người là vậy đó. Một đấng Ðại Minh Sư xuống đây dạy dỗ mình, mà mình không nhận ra. Dù có người theo học đi nữa, họ cũng thắc mắc này kia kia nọ, không hiểu tông tích của vị thầy của họ. Các bậc Ðại Minh Sư chỉ bắt đầu nổi tiếng sau khi họ qua đời, lúc đó cả thế giới mới tôn sùng họ. Chỉ bằng cách này, con người mới biết đến sự hiện diện của Chúa Giê-su Ki-tô, Bồ Ðề Ðạt Ma, Phật Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử và Khổng Tử. Nhưng đợi tới lúc đó thì quá muộn rồi! Chúng ta chỉ nhận ra một Minh Sư sau khi họ lìa trần, không phải trong lúc họ còn sống ở Ðịa cầu. Thật là tội nghiệp! Người đời là vậy đó!

Nhiều môn đồ đến học Ðạo với Minh Sư, sau một thời gian dài mà họ vẫn không biết Sư Phụ họ là ai. Nghe nói cần ngồi thiền là họ than: "Ôi, thiền khó quá". Nghe nói cần phải đi gặp Sư Phụ, họ nói: "Ði gặp làm chi"? Nghe nói nên đi nghe Sư Phụ thuyết pháp, họ nghĩ rằng: "Ôi, đi nghe mấy vị khác thuyết pháp cũng vậy thôi, cần gì phải đi nghe người này"? (Sư Phụ cười)

Nhưng sau khi một vị Ðại Minh Sư rời thế giới, bỗng nhiên người nào cũng biết, người nào cũng hiểu vị đó vĩ đại như thế nào và học được rất nhiều điều mà ngài đã làm lúc còn tại thế. Ðó là bởi vì những vị Ðại Minh Sư không nói về rất nhiều hành động, việc làm của họ, ngay cả đệ tử cũng không biết nữa. Trong giờ phút khó khăn, chúng ta xin Ngài giúp đỡ và tỏ lòng biết ơn trước sự giúp đỡ của ngài. Vậy mà ngài vẫn nói: "Có gì đâu! Ta chẳng làm gì cả". (Sư Phụ cười) Ngài còn la nữa chứ: "Nói bậy! Tin nhảm nhí"! (Sư Phụ và mọi người cười) Những vị này không bao giờ quảng cáo chính mình. Minh Sư nào cho thiên hạ biết lực lượng thần thông của họ là không phải Minh Sư thật.

Tu theo Minh Sư đắc Ðạo là phước báu to lớn nhất

Ðại Minh Sư gia trì cho đệ tử bằng nhiều cách. Có người được gia trì qua ánh mắt, có người được gia trì bằng cách sờ đầu, trong khi người khác được gia trì một cách bí mật. Ða số đệ tử không biết Thầy mình giúp mình như thế nào hoặc Thầy mình đã làm gì cho mình. Tuy nhiên, dù biết hay không biết, gặp được loại Minh Sư này là họ đã trở thành đệ tử nhiều phước báu nhất, được bảo hộ nhiều nhất. Rất nhiều nghiệp chướng được xóa sạch chỉ cần một cái sờ đầu của loại Thầy này.

Ở Ấn Ðộ, người ta sùng bái Minh Sư tại thế còn hơn là sùng bái Phật Thích Ca hay Thượng Ðế. Họ nói rằng: "Dù Thượng Ðế là tối cao, nhưng tôi không trông thấy. Ðối với tôi thì Sư Phụ tôi là cao nhất! Tôi không được gặp Phật, nhưng tôi được gặp Sư Phụ tôi. Tôi không biết Phật đang làm gì ở trên đó, nhưng tôi biết Sư Phụ tôi đã làm những gì để giúp tôi"! Các vị Ðại Minh Sư vốn cũng từ Thượng Ðế xuống; họ là hiện thân của Phật tánh. Nhưng mà họ không nói mấy chuyện đó. Dù có nói đi nữa, người ta cũng chẳng tin.

Vài trăm năm trước, có một vị Minh Sư rất là vĩ đại sống bên Ấn Ðộ. Một hôm, một trong những người đệ tử nữ của Ngài đạt đến đẳng cấp thứ Năm trong lúc tọa thiền. Ðến đó, vị này trông thấy Sư Phụ mình là một Minh Sư đắc Ðạo ở cảnh giới thứ Năm. Sau thể nghiệm đó, vị này vội vã đến gặp Thầy nói rằng: "Sư Phụ! Từ trước tới giờ Ngài không nói sự thật! Sư Phụ gạt chúng con rằng Ngài chỉ là một con người tầm thường không có thần thông, không có tài cán gì cả. Nhưng hôm nay con trông thấy Ngài là Thượng Ðế! Sư Phụ là Minh Sư khai ngộ trong cảnh giới thứ Năm. Ngài là tối cao; không ai hơn Ngài cả! Tại sao Sư Phụ lúc nào cũng giữ kín sự thật này mà không chịu để lộ tông tích thật sự của Ngài"? Sư Phụ cô ta trả lời: "Nếu ta nói ra ngươi cũng đâu có tin, cho nên ta không muốn nói".

Ðược gặp một vị Minh Sư như vậy là phước báu vĩ đại nhất. Tuy nhiên, ở thế giới này Ngài không thể để lộ quá nhiều. Vả lại, Ngài cũng chẳng muốn nói; tiết lộ để làm gì chứ?

Hoàng đế Nga và những kẻ bị đày tha hương

Hồi xửa hồi xưa có một hoàng đế nước Nga giả dạng làm thường dân đi sang Tây Ban Nha học kỹ thuật xây cất tàu bè. Trong thời gian thụ huấn, ông ta gặp một số người đồng hương bị đày tha hương vì phạm tội gì đó. Bị cấm không được ở Nga, cho nên họ phải sang Tây Ban Nha làm việc, sống cuộc đời lam lũ cực khổ trong những hoàn cảnh rất là lâm ly bi đát. Họ thương nhớ gia đình, quê hương của họ nhưng không được trở về, vì đó là lịnh của Vua.

Hoàng đế này ngày nào cũng làm việc với họ, rồi dần dần hiểu được nỗi nhớ nhà của những người này. Một hôm ông cảm động quá nói với họ rằng: "Tôi là bạn của Hoàng đế đây. Tôi quen với ngài. Nếu quý vị thật tình muốn trở về thì hãy theo tôi. Tôi sẽ xin nhà Vua tha tội cho quý vị để quý vị được về". Một số người tin và theo ông, nhưng một số không tin vì trông ông cũng giống như một công nhân bình thường vậy thôi. Họ không tin là ông có quyền lực nhiều đến độ có thể dàn xếp được với Vua, vì vậy một số người không chịu theo ông.

Còn những người chịu theo ông về Nga sô thì họ thấy từng đám đông người lũ lượt ra mừng. Thành phố nào ông đến, người ta cũng chào đón, hoan nghênh. Họ đoán: "Có lẽ ông là một người quyền cao chức trọng, có nhiều thế lực, hoặc là một người có địa vị lớn rất tiếng tăm". Tới gần hoàng cung thêm nữa thì họ thấy càng lúc càng có nhiều người ra đón, và những buổi yến tiệc ăn mừng lại càng ngày càng trọng đại. Họ đoán nữa: "ồ, chắc ông này là một quan đại thần cao cấp nhất hay là thân nhân của nhà Vua đây. Có lẽ những gì ông ta nói từ trước tới giờ là đúng". Cuối cùng, khi bước hẳn vào trong cung điện, thấy ông ngồi trên ngai vàng thì họ mới biết ra rằng chính người đó là Hoàng đế không ai khác. Lúc đó, tất cả tội lỗi của họ được tha thứ vì Nga hoàng có quyền tối thượng. Chính ông là người đày họ tha hương và giờ đây ông cũng có khả năng cho họ trở về.

Những người được truyền Tâm Ấn như chúng ta cũng vậy. Chúng ta vốn từ Lực Lượng Tối Cao tới đây, và bây giờ Lực Tối Cao này đã tới để đưa chúng ta trở về. Giản dị vậy thôi! Như trong trường hợp vị Hoàng đế này, ông có thể đày người ta đi và có thể mang người ta về vì ông có quyền lực cao nhất không người nào có thể ra lệnh được.

Ðồng tu có thể lập tức kiến tánh và đạt quả vị Thánh nhân

Như đã ghi lại trong nhiều kinh điển Ấn Ðộ, nếu quý vị gặp được một Minh Sư có lực lượng tối cao này thì gần như là quý vị không cần phải làm gì cả -- không cần thờ phụng, không cần lạy lục, không cần sám hối, không cần thâu thập công đức, không cần bất cứ cái gì, mà quý vị mọi chuyện vẫn hoàn toàn tốt đẹp và đầy đủ, bởi vì chúng ta vốn đã là cái Lực Lượng Tối Thượng này rồi. Chúng ta từ đó sinh ra và sẽ trở về đó. Bởi vậy mới nói là: "Quán Thượng Ðế tánh và đạt quả vị Thánh nhân". Cái "tánh" này là Chân tánh chứ không phải là cá tánh của mình. Những thiền sư thời xưa nói "đốn ngộ" có nghĩa là như vậy -- lập tức kiến tánh và đạt được đẳng cấp Thánh nhân. Phần đông chúng ta vẫn chưa tin rằng mình là Thánh, nhưng dầu vậy chúng ta vẫn là Thánh. Chúng ta vẫn được tự do giải thoát như thường. Khi thời điểm đến, tự nhiên chúng ta sẽ biết.

Cũng như câu chuyện tôi mới kể cho quý vị nghe hồi nãy. Công nhân nào có một chút lòng tin vào vị Hoàng đế Nga đó mà đi theo ông ta về nhà, thì tới lúc vào cung điện họ sẽ nhìn thấy sự thật. Giờ phút Hoàng đế nói họ được về là họ đã có tự do rồi. Khi họ hãy còn ở Tây Ban Nha, vị Hoàng đế đã nói rằng: "Quý vị có thể về bây giờ" và từ giây phút đó họ được tự do. Họ đâu cần phải đợi về tới cung điện mới được tự do. Nhưng không sao. Dù họ nghi ngờ cũng được, miễn là họ cứ theo vị Hoàng đế, khi về đến nơi là họ sẽ hiểu ra tất cả.

Tương tự như vậy, lúc truyền Tâm Ấn, tôi nói với quý vị rằng: "Chúc mừng cho quý vị! Kể từ hôm nay trở đi, quý vị hoàn toàn tự do. Quý vị đã trở thành một người tự do, giải thoát"! Nhưng có lẽ chỉ có một nửa quý vị là tin những gì tôi nói. Nhưng không thành vấn đề. Giải thoát vẫn là giải thoát; quý vị tin hay không tin, sự thật không thay đổi. Tuy nhiên, quý vị vẫn phải đi với tôi. Sau khi đi một hồi, quý vị sẽ hiểu mau hơn. Càng thiền nhiều quý vị càng nhận thức sớm hơn. Nếu không thiền thì dù có hiểu dần dần đi nữa, đời sống quý vị cũng không có ý nghĩa gì mấy. Cuộc đời sẽ chậm chạp uể oải, nhiều rắc rối xảy ra, tai ương vì đau ốm, nghiệp chướng nặng nề rồi lại không được khai ngộ.

Lý do là vì người phàm phu chúng ta không thể nào hiểu được Thượng Ðế. Dù có mắt cũng không thấy, giống như là mù vậy. Chúng ta không biết Thượng Ðế đã làm những gì cho chúng ta hoặc đã giúp chúng ta như thế nào. Thay vào đó, chúng ta lại đi thờ tượng gỗ, ngày nào cũng xin gia trì. Thậm chí còn thờ thần, thờ quỷ, xin được bình an và bảo hộ. Bên trong chúng ta rất giàu có mà lại đi cầu cạnh bên ngoài!