Tâm buông xả là
tâm khai ngộ


Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị,
Cộng tu tại Los Angeles, CA., Hoa Kỳ, ngày 13 tháng 3, 1996
(nguyên văn Tiếng Anh) - Băng thâu hình số 536

Một vị thiền sư kia có một số đệ tử. Một đệ tử thỉnh thoảng viết thư cho thiền sư sau khi Tâm ấn, giống như quý vị ghi Nhật ký tu hành và gửi cho tôi, hay là đôi khi báo cáo cho tôi biết quý vị đã được "tiến bộ" gì. Thế là người đệ tử viết thư cho thầy và nói: "Sư Phụ, con đang đặt hết tâm trí vào việc khai ngộ. Hiện tại con đang bỏ hết thì giờ để tìm Chân Ngã". Vị thầy chỉ đọc hàng chữ đầu, rồi đá vào thùng rác.

Một thời gian lâu sau, người đệ tử viết một lá thư khác cho thầy, nói rằng: "Ô, Sư Phụ, bây giờ toàn thể vũ trụ đáp ứng những tư tưởng sâu xa nhất của con. Chân lý thật huy hoàng! Trí huệ con người thật mỹ diệu! Lực lượng toàn vũ thật vĩ đại!"

Nhưng vị thầy chỉ dùng lá thư để hỉ mũi (Mọi người cười), và liệng vào nhà cầu. Rồi qua lá thư thứ ba, người đệ tử viết: "Ô thầy ơi, hiện tại con tràn ngập tình thương đối với tất cả nhân loại và các chúng sinh bất hạnh! Ngay cả một con kiến, con nghe được trái tim nó đập và cảm nhận được linh hồn nó đang phấn đấu! Thầy ơi, quả là một khám phá tuyệt diệu! Con sẽ phấn đấu hơn nữa, con hứa với thầy như vậy! Con sẽ là người đệ tử giỏi nhất của thầy, rồi thầy sẽ thấy".

Rồi vị thầy dùng lá thư để lau cái gì đó (Mọi người cười) Quý vị biết chỗ nào; Tôi sẽ không nói ra (Sư Phụ và mọi người cười), rồi liệng vào nhà cầu và thấy thất vọng.

Sau đó, trong lá thư thứ tư, người đệ tử báo cáo: "Sư Phụ, bây giờ con đồng nhất với vũ trụ! Tất cả là con và con là tất cả! Không có điều gì không phải là con. Con là tất cả. Ô! Con tự chúc mừng cho chính mình!" (Mọi người cười)

Nhưng vị thầy thậm chí không đụng đến lá thư, chỉ để gió thổi nó đi đâu thì đi, và không còn muốn nói gì nữa. Rồi, trong một thời gian lâu dài vị thầy nói: Ðừng làm phiền viết thư cho ta. Ngươi chỉ phí giấy mực". Cho nên người đệ tử không viết tiếp nữa.

Nhiều năm dài trôi qua và vị thầy cảm thấy hơi hối hận đã đối xử gắt gao với người đệ tử lần trước. Nhớ đến người đệ tử tuyệt diệu - lâu rồi không gặp và không nghe nói đến - ông gửi một thông điệp đến đệ tử và nói: "Ê, sao rồi? Ngươi tu hành ra sao?" (Mọi người cười) Có lẽ vị thầy nhớ những lá thư "vũ trụ" to lớn vô nghĩa trước kia.

Cho nên người đệ tử chỉ viết trả lời vài chữ trên một tờ giấy lớn: "Ai cần biết làm gì!" (Mọi người cười và vỗ tay) Quý vị biết vị thầy phản ứng ra sao không? Ông đi uống cà phê, trà, hay là bia chay với Seven-Up (Sư Phụ và mọi người cười). Ðúng là phải như vậy.

Chỉ khi nào quý vị biết rằng mình tốt đẹp, thì quý vị mới không màng. Bằng không, không cần biết quý vị viết cho tôi bao nhiêu thư, nói rằng: "Con yêu mến Ngài; lực lượng toàn vũ; con tràn ngập tình thương" và đủ thứ, tất cả những thứ này đều là lý thuyết vô nghĩa. Ðó là lý do tại sao nhiều vị thầy lý thuyết mở miệng nói về lòng từ bi, khai ngộ, trí huệ và đủ chuyện, nhưng họ không làm gì cả. Họ thậm chí cũng không biết. Họ chỉ nói về những chuyện này thôi. Rất chán, và rất khó để họ hiểu rằng chúng ta không cần phải nói gì.

Tại sao tôi luôn luôn nói chuyện, đó là vì quý vị thích như vậy (Mọi người trả lời: Phải). Ngoài ra, tôi không nói để dạy quý vị. Nếu quý vị nghĩ tôi đang dạy quý vị, quý vị đã sai, bởi vì tôi cũng thất vọng đối với quý vị. Tôi biết tôi không thể dạy quý vị điều gì. Tôi chỉ làm cho quý vị vui qua nhiều cách diễn tả khác nhau, hy vọng rằng quý vị có thể tiếp thu được điều gì thích ý và giữ lại. Rồi quý vị sẽ nhớ tôi và không quên sự tu hành. Một ngày nào đó chính quý vị sẽ tự biết tất cả; không phải chỉ qua sự dạy dỗ của tôi, có thể 30 phần trăm qua sự dạy dỗ của tôi. Nhưng chỉ là để quý vị nhớ đến tôi và chúng ta có thể câu thông bên trong.

Nói thật với quý vị, tôi không tin rằng ai có thể dạy cho ai bất cứ điều gì cả. Nhưng bất cứ gì tôi có thể làm được, tôi chỉ cố gắng hết sức mình bởi vì quý vị đòi hỏi. Quý vị đòi hỏi nên tôi làm, không phải vì tôi tin rằng tôi có thể dạy quý vị qua chữ nghĩa, qua lời nói, qua ngôn ngữ. Nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể thiết lập sự câu thông sâu xa với nhau, và qua sự câu thông sâu xa, chúng ta có thể liên lạc bên trong. Ðó là sự dạy dỗ duy nhất có thể xảy ra. Bằng không, quý vị đã là Phật rồi. Quý vị là một thực thể cũng giống như tôi.

Tại sao tôi cần phải bảo quý vị làm điều gì? Quý vị có tất cả mọi thứ tôi có. Chỉ là qua sự câu thông bên trong với nhau, quý vị muốn được nhắc nhở về Chân Ngã bên trong của quý vị qua Chân Ngã bên trong của tôi. Rồi Chân Ngã bên trong của chúng ta hợp nhất, và không có sự dạy dỗ gì cả. Nguyên thủy là không cần thiết, và cũng sẽ không bao giờ cần thiết cho một linh hồn học hỏi một điều gì cả.