Sư Phụ kể truyện

Bề ngoài có thể gạt người

Thanh Hải Vô Thượng Sư kể, Cam-pu-chia,
ngày 12 tháng 5, 1996 (nguyên văn tiếng Anh) Băng thâu hình số 544

Có một người rất giàu và rất nghiện rượu. Một hôm ông phải đi ra ngoài, ông lo rằng gã đầy tớ sẽ ăn vụng thức ăn hay uống rượu ngon của ông trong khi ông vắng nhà. Dĩ nhiên, ông đã rất cẩn thận: ông đã chọn một gã đầy tớ trông rất ngu đần, một kẻ không quá xảo quyệt và không biết trộm thức ăn hay tìm lý do bào chữa. Dù vậy, ông vẫn cẩn thận lo lắng về gã đầy tớ.

Nên ông nói với gã đầy tớ: "Bây giờ hãy ở nhà trông chừng nhà cho ta. Có một miếng thịt heo treo trong bếp, nhưng chỉ xem chừng thôi, không được đụng tới! Và có một con gà sống ở bên cạnh bếp. Cũng đừng đụng tới nó. Hãy trông chừng đừng để chó mèo tới ăn mất". Rồi ông nói: "Có một cái nồi ở đó đã được đậy kín. Ðó là thuốc chuột, cho nên đừng đụng tới".

Rồi sau khi ông đi khỏi, anh đầy tớ lấy miếng thịt heo xuống nướng ăn. Kế tiếp, anh ta bắt con gà, giết nó ăn thịt luôn. Ðồng thời anh ta cũng uống rượu để nhậu chung với thức ăn. Rồi, khoái khẩu và say sưa, anh ta nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.

Khi người chủ trở về, ông thấy gã đầy tớ nằm trên ghế sa-lông, mùi rượu nồng nặc cùng những miếng xương gà rải rác khắp nơi, vì anh đầy tớ đá chúng văng tứ tung trong khi ngủ. Nên ông kêu gã đầy tớ thức dậy và nói: "Ê! Con gà và miếng sườn heo của tao đâu? Còn rượu nho của tao đâu - Tao ý nói, thuốc chuột ở đó đâu mất rồi?"

Rồi gã đầy tớ bắt đầu khóc lóc, và khóc lóc dữ dội. Anh ta quỳ trên sàn nói: "Xin ông tha cho con! Con rất vâng lời ông. Con hết sức trông chừng nhà, nhưng chẳng may có con mèo tới, nó leo lên nóc bếp lấy miếng thịt heo ăn sạch. Rồi con chó thấy con mèo làm vậy nên nó bắt con gà ra ngoài ăn. Con sợ ông về nhà sẽ la mắng hay giết con, nên con uống thuốc độc! Nhưng không hiểu tại sao vẫn chưa chết vậy cà? (Sư Phụ và mọi người cười)

Gã đầy tớ muốn tự sát nhưng không chết! Cho nên quý vị cần phải cẩn thận đối với người khác. Dù có người trông ngu đần nhưng không có nghĩa là họ thật sự ngu đần. Và có người trông ngọt ngào nhưng chưa chắc đã ngọt ngào. Hãy xem cách họ làm việc và xem kết quả công việc, hay nỗ lực của họ. Rồi quý vị sẽ biết người đó từ bên trong. Ðừng chỉ nhìn bên ngoài và phán xét người đó tốt hay không.

Tương tự như khi chúng ta tìm một vị thầy, hầu hết chúng ta đều thích ngọt ngào, cho nên rất thích nghe nói ngọt: giọng nói dịu dàng, cử chỉ lịch sự, cách đối xử thân ái thích hợp với bản ngã, cặp mắt và thói quen của chúng ta. Vì vậy chúng ta cảm thấy rất dễ tìm một vị thầy hay vị minh sư có bản tính ngọt ngào, một người ăn nói nhẹ nhàng, lịch sự v.v...

Nhưng đó chỉ là một phần của cá tính, có thể là như một tiếp viên hàng không. Không chắc là một người như vậy sẽ giúp được chúng ta, hay có giáo lý chân thật bên trong. Bởi vì có nhiều người nói chuyện rất nhỏ nhẹ nhưng lại làm những việc rất tai hại cho chính họ và xã hội, luôn luôn tạo nên những kết quả xấu hoặc phủ định. Trong trường hợp đó, người này có thể trông ngọt ngào hay nhỏ nhẹ, nhưng không làm được gì tốt cho chính họ hay cho xã hội nói chung.

Vì vậy, những kết quả của đời sống, công việc hay nỗ lực của chúng ta mới là sự chứng minh hùng hồn. Không phải là bề ngoài, cách chúng ta phản ứng hay sống cuộc đời của mình. Quý vị đã nghe rằng thời xưa Chúa Giê-Su thậm chí còn dùng gậy hay thứ gì tương tự để đánh đuổi những kẻ đổi tiền ra khỏi nhà thờ, rồi Ngài lật ngược mấy cái bàn ở đó hết. Một vị Minh sư làm như vậy trông có vẻ rất bất nhã, nhưng Ngài đã làm những điều rất lợi ích cho nhân loại. Ngài thậm chí còn hy sinh cuộc đời mình cho các đệ tử vào thời đó, và giáo lý của Ngài vẫn còn ảnh hưởng toàn thể loài người.

Nhưng nhiều bà nội trợ hay thậm chí những vị quan chức ăn nói nhỏ nhẹ thì chưa bao giờ làm được chuyện gì vĩ đại như vậy, và thậm chí còn có thể làm hại cho chính mình, gia đình và xã hội, bởi vì họ không biết gì hay hơn. Có thể họ sinh ra với thanh quản không hoàn toàn, nên họ nói rất nhỏ nhẹ hay không thể nói lớn được. Hoặc là có gì kẹt trong cổ họ; ai biết được. Cho nên chúng ta phải cẩn thận về những điều mình muốn và cách chúng ta phán xét kẻ khác. Ðừng xét bề ngoài bởi vì nó luôn luôn rất dễ cho người ta lầm lẫn.


Mục Lục