Tình thương của thú vật

Do sư tỷ đồng tu Wang, Trung Hoa Lục địa (nguyên văn tiếng Trung Hoa)

"Ðại Hoàng" - con chó trung thành và nhiệt tình

 

Mùa thu năm 1969, tôi được gửi đến vùng thôn quê sống một mình trong một cư xá sinh viên ở một nông trại. Tôi không thể về nhà thường xuyên như những bạn học khác, vì cần phải kiếm thêm điểm làm việc để giúp đỡ gia đình đang gặp khó khăn tài chánh. Là con gái ở lứa tuổi 17-18, tôi cảm thấy cô đơn không người giúp đỡ, chỉ sống có một mình trong năm căn cư xá lớn. Thật may mắn là trong nhà người quản lý nông trại có nuôi con chó vàng lớn, nó thường đến chơi với tôi. Con chó có bộ lông vàng óng, nó không những trông rất đẹp mà còn rất cảm thông. Chúng tôi gọi nó là "Ðại Hoàng". Nó dường như hiểu được cảm xúc của tôi. Khi tôi vui, nó nhảy nhót chung quanh; khi tôi buồn, nó ngồi yên lặng cạnh bên. Ðôi lúc, khi tôi đi làm về, nó chạy một quãng xa để đón tôi. Lúc rảnh rỗi, tôi thường nói chuyện và chơi với nó. Ðại Hoàng cho tôi niềm an ủi và giúp tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

Giây phút cảm động nhất xảy ra ngày tôi lên xe lửa về nhà. Cư xá nội trú của chúng tôi cách trạm xe lửa hơn 30 cây số, nhưng Ðại Hoàng đã đi bộ suốt quãng đường để đưa tôi đến nhà ga. Tôi ngồi xuống vỗ về chào tạm biệt nó, nhưng nó không chịu ra về. Sau khi tôi lên xe lửa, Ðại Hoàng vẫn yên lặng nhìn tôi. Khi xe lửa sắp rời ga, tôi nhìn ra cửa sổ vẫy tay, bảo nó đi về nhà. Nhưng Ðại Hoàng bắt đầu chạy theo xe lửa. Khi xe lửa bắt đầu chạy nhanh, Ðại Hoàng càng chạy nhanh hơn. Cuối cùng, bóng của nó mờ dần trong khoảng xa. Nước mắt ràn rụa, tôi ước chi được nhảy ra khỏi xe lửa chạy về với Ðại Hoàng! Tôi vô cùng cảm động. Tôi biết thú vật có tình cảm, nhưng không bao giờ nghĩ rằng Ðại Hoàng lại là người bạn nhiệt tình đến như vậy.

Hơn 30 năm đã trôi qua, nhưng hình ảnh ngày hôm đó vẫn in rõ trong tâm trí. Tôi thường kể câu chuyện này cho các con nghe, để chúng hiểu rằng "thú vật là bạn tốt của con người", và để chúng hiểu được lòng thành tâm và nhân từ của thú vật.


Tiểu Hoa - Con mèo thất lạc trở về

Khi con gái tôi được 12 tuổi, một hôm nó nhặt một con mèo hoang trên đường, và chạy về nhà reo lên: "Mẹ! Xem nó dễ thương không. Mình nuôi nó đi!" Tôi ngừng công việc và quay lại. Tôi thấy một con mèo sơ sinh đang nằm trên hai bàn tay nhỏ bé của con gái. Nó có đôi mắt lớn tròn, chiếc miệng bé xíu được che bằng bộ lông óng ánh với những sọc màu trắng và màu vàng. Nó trông vô cùng xinh đẹp, như là một tác phẩm tí hon thanh tú của Thượng Ðế! Tôi nhìn say mê cặp mắt con mèo, dường như đang cầu xin tôi giữ nó. Kể từ đó, chúng tôi có thêm một thành viên trong gia đình, và con gái tôi đặt tên nó là Tiểu Hoa.

Một hôm, Tiểu Hoa, khi mới lên 4 tuổi, đi lạc mất, khiến cho cả gia đình buồn lo. Chúng tôi tìm nó khắp mọi nơi, trong khi con gái tôi khóc cả ngày. Mấy ngày trôi qua, không có tin về Tiểu Hoa. Khi chúng tôi bắt đầu mất hy vọng, dì của con tôi đến nhà kể rằng bà mơ thấy Tiểu Hoa trở về. Con gái tôi lập tức mở cửa, chờ phép lạ.

Giới thiệu trang này đến bạn