Cảm nghĩ về thi phẩm và nghệ thuật của Sư Phụ

Những Vết Tiền Thân mặt khác ghi lại một phần của lịch sử đau buồn của thế kỷ 20, khi đất mẹ Âu Lạc của Thi sĩ đang đắm chìm trong chiến tranh. Những bài thơ giống như tấm gương phản ảnh những biến động về 50 năm cuối cùng của thế kỷ 20. Sư Phụ để "tình yêu" vào phần đầu của tập thơ, và "chiến tranh" vào phần thứ hai, tiêu biểu cho sự khao khát tình yêu và hòa bình của nhân loại. Sư Phụ còn tự ngâm những những tập thơ đó và được thực hiện thành CD (xin xem chú thích 2). Từ đó, nghệ thuật ngâm thơ truyền thống của Âu Lạc được giới thiệu với thế giới vào đúng thời điểm mà nghệ thuật này đang bị mai một giữa thế kỷ 20 và 21. Qua nỗ lực của Ngài, nghệ thuật ngâm thơ đã được sống lại.

Cuộc đời của Sư Phụ mang nhiều sắc thái và kỳ diệu. Tâm hồn của Thi sĩ rất dịu dàng và mẫn cảm. Ðó là tại sao những suy tư và cảm xúc của Ngài sâu sắc hơn những người bình thường khác. Ngài đặt tên cho tập thơ kế tiếp là Giấc Mơ Của Bướm và tái tạo cảnh giới cao đẳng của Trang Tử, qua phong cách lãng mạn của Ngài. Sau khi đọc thơ, nếu độc giả bừng tỉnh như được tái sinh và bước ra khỏi giấc mộng đời sống, thì đó là một ân điển vô cùng vĩ đại.

Trong tuyển tập này, Thi sĩ mời độc giả thưởng thức những vần thơ cao sang, óng ả như lụa mà không cần phải trải qua những kinh nghiệm đau khổ của con tằm, bị giam hãm trong cái kén; thưởng thức vẻ đẹp của cánh bướm bay lượn mà không phải làm con sâu lông trước. Giống như con ốc chịu đựng biết bao chà xát đau đớn của cát để tạo những viên ngọc trai trơn tru và lộng lẫy làm đẹp cho thế giới. Thi sĩ chịu đựng một mình mọi khổ đau để sáng tác những bài thơ tô điểm và an ủi cho đời sống dài dặc này.

Một vị thánh khai ngộ mà có thể dạy thế giới qua nghệ thuật và tài năng cần phải có cả hai, nét đẹp lạ thường bên ngoài và sự khai ngộ vô thượng bên trong.

Lầu các cúi đầu,
Cung nghinh người xa lạ,
Bụi hồng xa mã
Lạc mi hoen.
Kinh sử mọc đầy dã thoại hoang đường
Ðâu rồi
Mảnh tàn hương!
Ta về nuốt lệ...
Ngậm ngùi thương.
Cổ lai hề! Ðất trời vẫn thế.
Những dấu chân hằn trên đường thế hệ
Ðã bụi mờ
Sương chan!
 

Bước chân buồn thương hải
Sỏi cằn mang mang...
Cỏ hoa nay sáng ngời dáng cũ,
Trong ngần nước hồ xưa.
Mái tây lầu còn vọng tiếng đàn thưa,
Nàng quý phi tay mềm rung phiếm ngát.
Hương trầm man mác
Quân vương hề, hồn say sưa!



~ ~ trích từ "Hoàng Cung Thái",
Giấc Mơ Của Bướm


 <<
 >>
Giới thiệu trang này đến bạn