Sống giản dị,
thiền thật tốt


Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị,
Surrey, Anh Quốc, Ngày 7 tháng 1, 2006
(nguyên văn tiếng Anh)



ÐT:  Chúng con đến đây rồi tìm được việc làm.

SP:  Có dễ không?

ÐT:  Dạ công việc đơn giản thôi.

SP: Ở đây tìm việc có dễ không?

ÐT:  Thưa rất dễ. Nếu muốn tìm một việc đơn giản như quét dọn lau chùi chẳng hạn thì rất dễ.

SP: Ðúng rồi, tại sao không chứ? Ðủ để sống thôi, Chúa ơi!

ÐT:  Vâng, có rất nhiều công việc lau chùi.

SP: Không cần phải có việc làm vĩ đại, nếu mình giản dị.

ÐT:  Chúng con có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để thiền, bởi vì chúng con đi làm lúc sáng sớm.

SP: Hiện giờ quý vị đi làm buổi sáng ở đây? (ÐT:  Dạ khoảng 4, 5 giờ sáng, chúng con đi làm công việc lau chùi)  Chà! Siêng thật!  (ÐT:  Sau đó cả ngày chúng con hầu như rảnh rỗi.)  Ô! Khâm phục! (ÐT:  Cuộc sống rất tốt! Rất thoải mái!)  Khâm phục! Quý vị hai người làm chung với nhau?

ÐT:  Phải, chúng con cùng làm việc lau chùi chung.

SP: Nhưng quý vị tìm được việc lau chùi ở đâu?

ÐT:  Trong những văn phòng, có khi trong tư gia.

SP: À! Tôi hiểu rồi. Vậy quý vị làm công cho hãng, hay là làm riêng?

ÐT:  Có nơi chúng con làm riêng, có nơi thì làm qua đại lý.

SP: Và quý vị hài lòng như vậy? (ÐT:  Ô, Chúng con thích công việc này) Hai người kiếm đủ tiền không?

ÐT:  Dạ đủ để sống.

SP: Quý vị trông vui vẻ lắm! (ÐT:  Dạ rất vui!) Cả hai đều rất sáng suốt.

ÐT:  Chúng con rất sung sướng! Tất cả đều nhờ Sư Phụ giúp đỡ, và chỉ vì Ngài.

SP: Sao vậy? Tôi có làm gì đâu?

ÐT:  Phép lạ mỗi ngàyï! Sư Phụ có khuyên trong một cuốn băng là nên làm nghề đơn giản như lau chùi, và kết quả rất tốt.

SP: Ðúng vậy! Nếu quý vị muốn làm tổng thống Mỹ thì tôi không thể bảo đảm. Nhưng nếu chỉ muốn một cuộc sống lương thiện bằng bàn tay lao động của mình thì nhiều lắm! Làm những công việc mà người khác không muốn và không cần phải suy nghĩ nhiều thì đầu óc mình cũng được tự do! Niệm Hồng Danh trong khi làm việc, gia trì cho nhà của họ, mà còn được trả lương!

ÐT:  Chúng con nghe MP3 của Sư Phụ trong khi lau chùi, có nhạc, tán Phật và bài thuyết giảng của Ngài.

SP:  Có dễ không?  Ồ hay quá. Ngoài ra, lau chùi cũng như tập thể dục rất là lành mạnh. Có người phải trả rất nhiều tiền để đi tới phòng tập thể dục. Còn ở đây, quý vị chỉ nhấc ghế, lau bàn! (mọi người cười)

ÐT:  Lúc trước đầu gối của con có vấn đề khi ngồi thiền, nhưng từ khi làm nghề lau chùi, vận động nhiều, cúi lên cúi xuống, bây giờ con không có vấn đề nữa.

SP: Ðó cũng là nghiệp chướng nữa. Nếu mình đi làm để tự kiếm sống, thì tốt hơn cho tất cả. Quý vị cảm thấy vui trong này (Sư Phụ chỉ vào tâm của Ngài). Khi quý vị cảm thấy vui thì cơ thể cũng thoải mái. Có liên hệ với nhau: cảm xúc, tâm linh, tinh thần, thể chất; Tất cả đều liên kết với nhau. Quý vị biết rõ điều đó mà. Nhiều lúc khi quý vị quá buồn bã, quý vị dễ nhiễm bệnh. Rồi thì đau chỗ này, nhức chỗ kia, đau đủ chỗ! Cho nên một số người xem thường công việc lao động như là nghề lau chùi hay bất cứ gì. Tôi thì không! Tôi tôn trọng tất cả những người đi làm, được trả lương. Miễn quý vị được trả lương là tôi tôn trọng quý vị (mọi người cười).

ÐT:  Người ta rất vui thấy nhà cửa được sạch sẽ khi đi làm về  (SP: vậy à?). Chúng con thấy có những người không quen biết, họ cũng đưa chìa khóa, rồi chúng con tới đó dọn dẹp. Họ rất tin người, thật dễ thương. Rất tin tưởng giao nhà của họ cho chúng con dọn dẹp.

SP: Tại vì quý vị tốt. Họ cảm nhận được. (ÐT:  Dạ, rất hay) Như vậy rất tốt. Tôi mừng cho quý vị. Và quý vị cũng vui phải không? (ÐT:  Dạ mỗi ngày!)  Tốt!

ÐT:  Chúng con cám ơn Sư Phụ mỗi ngày.

SP: Quý vị rất tốt! Quý vị là những người tốt! (ÐT:  Cám ơn Sư Phụ.)  Không, tại vì quý vị cũng tốt nữa. Bởi vì quý vị tốt, có lòng tự trọng, tự tin. Quý vị làm bất cứ việc gì cũng thấy thoải mái. Có những người không có lòng tự trọng, nên họ nghĩ họ phải là nhân vật quan trọng thì mới tôn trọng được chính mình. Trong đoàn thể chúng ta thì khác. Quý vị làm gì thì làm, miễn sao quý vị tự lo cho mình, kiếm tiền một cách lương thiện nếu có thể, chúng tôi chỉ muốn bấy nhiêu thôi. Bình thường chúng tôi không cần biết quý vị là ai, tôi không bao giờ hỏi! Lúc truyền Tâm Ấn, họ có hỏi quý vị làm nghề gì, chỉ để phòng khi trong nhóm đi giúp đỡ nạn nhân thiên tai hay gì đó, họ biết ai có khả năng gì. Hoặc có thể ở trong Trung tâm, quý vị được chỉ định làm việc gì. Nếu là thợ điện thì coi sóc về điện trong Trung tâm, nếu có gì trục trặc. Có vậy thôi.

Nhưng tôi không cần phải biết. Tôi cũng không biết chi cả! Tôi không biết hầu hết quý vị là ai, làm nghề gì. Thỉnh thoảng tôi hỏi chỉ để nói chuyện thôi. Nhưng tôi không cần biết quý vị là ai. Tôi hoàn toàn không cần quý vị! Tôi chỉ cần biết quý vị có vui không. Chẳng hạn quý vị làm công việc lau chùi, quý vị thật sự áp dụng giáo lý của tôi. Quý vị kiếm sống với việc làm lương thiện, tự chăm sóc cho bản thân và dành thì giờ để thiền. Ðó là điều đáng kính nhất mà quý vị có thể làm. Khi quý vị làm việc này, việc nọ, kiếm một chút tiền để tự lo cho mình, thì không làm phiền ai, không gây rắc rối. Bởi vì một khi xài nhiều thì càng phải mượn nhiều, và bị ràng buộc, như vậy không tốt. Tốt hơn là sống trong khả năng của mình, với những gì mình có. Có nhiều thì xài nhiều, có ít thì xài ít. 


<< >>