Linh hồn lạc bước trong bóng tối đã trở về con đường tu hành khai ngộ


Sư huynh đồng tu Kim, Busan, Hàn Quốc, kể
(nguyên văn tiếng Ðại Hàn) - Ban Báo chí Hàn Quốc ghi chép
Từ khi 15 tuổi, đồng tu Kim đã vào tù ra khám, nơi anh bị đánh đập tàn nhẫn. Mỗi lần ra khỏi tù, anh lại tiếp tục lang thang, không có một sự dẫn dắt nào để biết được điều hay lẽ phải, và do đó càng ngày càng khó cho anh hòa đồng với xã hội và bị người đời coi thường phỉ báng. Anh học thói móc túi, và từ đó mấy chục năm sau, đời anh bị giam hãm trong tù ngục vì nhiều lần phạm tội móc túi, bạo động, hút sách, v.v...

Tới năm 35 tuổi, anh lại bị bắt một lần nữa và bị kết án 9 năm tù, anh đau khổ vô cùng e rằng vợ và con trai sẽ bỏ anh trong thời gian dài trong khám. Anh cũng lo đứa con trai lớn lên sẽ nghĩ xấu về cha nó. Nhà tù đã trở thành một nơi quen thuộc, và vì anh biết cách sống làm sao để được dễ chịu ở đây, nên anh không sợ trải qua nhiều năm nữa trong tù. Tuy nhiên, nghĩ đến việc không ở bên gia đình, không thể làm gì để nuôi nấng người thân, anh vô cùng đau đớn. Hối hận quá khóc ròng, ngày ngày anh hồi tưởng lại quá khứ và những việc làm không tốt của mình. Không những nhớ tới các nạn nhân bị mình hại, anh còn nhớ tới cha mẹ, đối với họ anh cũng rất có lỗi.

Mấy năm trôi qua trong những tháng ngày buồn khổ. Kim muốn kiếm tìm sự bình an trong tâm hồn, rồi anh bắt đầu nghiên cứu kinh điển, đạo pháp, triết học, tìm một sự dẫn dắt cho cuộc đời. Một hôm anh đến dự một cuộc họp mặt về tâm linh, khi có vài vị tăng đến viếng trại giam.

Một trong những vị này giới thiệu pháp môn Quán Âm và chiếu băng Sư Phụ Thanh Hải thuyết pháp. Lúc đó phụ đề quá nhỏ không thấy rõ được trên màn ảnh bé xíu kia, nên anh không hiểu vị thầy đó nói gì. Nhưng anh nhận thấy một điều gì đó hơi khác thường về vị thầy trong cuốn băng ấy. Một ý tưởng thoáng qua, anh chợt nghĩ vị này chắc phải là một người đại khai ngộ như Chúa Giê-su hay Phật Thích Ca Mâu Ni Phật, do đó anh rất thích Sư Phụ Thanh Hải và môn pháp mà Ngài đang dạy. Cảm nhận một sự thôi thúc trong lòng, anh đi đến một nhân viên cai tù sau buổi họp để mượn những quyển sách các vị sư kia để lại. Sau khi đọc xong cuốn thứ hai, anh quyết định rằng nội dung cũng giống như những cuốn kinh mà anh đã học. Nên anh ngừng đọc và từ đó không còn nghĩ nhiều tới nó nữa.

Thời gian thấm thoát trôi. Một hôm Kim thấy một người bạn đang mặc đồ chỉnh tề, vội vàng đi. Anh hỏi đùa: "Bộ có hẹn hay sao vậy?" Bạn anh trả lời anh ta là học viên của một lớp Quán Âm pháp, được mở thường xuyên trong tù, và đó là hôm có lớp. Nghe vậy, Kim giật mình nhớ lại mấy cuốn sách và băng của Sư Phụ từ trước đã lâu. Anh quyết định đi theo, gia nhập vào nhóm học sinh để ghi danh xin học thiền.

Sau khi học pháp Phương Tiện, Kim được những thể nghiệm tốt bên trong, và tin rằng Sư Phụ Thanh Hải quả thật là một đấng khai ngộ. Anh phải phấn đấu giữ trường chay, để được thọ trọn pháp từ Sư Phụ. Những bữa ăn trong tù gồm có cơm, một chén canh và hai món phụ. Canh và hai món phụ thì đa số lúc nào cũng có thịt. Suốt mấy năm, anh phải cố gắng hết sức để ăn chay tinh khiết, chọn món nào có ít chất động vật nhất, rửa qua rửa lại mấy lần, rồi mới ăn. Tuy bị nhiều trở ngại trong việc ăn chay và không có người nào hiểu sự tu hành của anh, nhưng anh vẫn kiên quyết và có nhiều thể nghiệm tâm linh tốt.

Anh mơ tưởng nếu được thọ Tâm Ấn thì sẽ giống như có được cả một trời thế giới, nhưng còn ba năm nữa mới mãn tù. Lòng khát khao thọ pháp, Kim khóc lóc khẩn cầu Sư Phụ Thanh Hải và nhiệt thành viết một lá thư gửi Ngài. Ngạc nhiên thay, ngay hôm sau khi anh viết xong, bức thư chưa kịp gửi thì Sư Phụ xuất hiện trong lúc anh ngồi thiền, gọi tên anh với giọng nói rõ ràng. Anh đáp lời Sư Phụ thì Ngài nói ngắn gọn hai chữ "Tâm Ấn", rồi anh được thể nghiệm Tâm Ấn ngay lúc đó. Một cảm giác tuyệt vời, mặc dù lúc đầu anh chưa hiểu thể nghiệm đó là gì. Chỉ vào thời gian rất gần đây anh mới hiểu, sau khi nghe Sư Phụ nói trong một cuốn băng rằng: "Lễ truyền Tâm Ấn chỉ là để giải thích sự việc cho quý vị, còn Tâm Ấn thật là sự truyền pháp ở bên trong". Sau khi nghe những lời này, anh mới ngộ ra rằng thể nghiệm mười năm trước trong tù là lúc Sư Phụ truyền Tâm Ấn cho anh.

Từ đó về sau, Kim nghĩ đến Sư Phụ mỗi ngày, từng phút giây những lúc nào không ngủ anh đều niệm danh Ngài, cho tới khi mãn nhiệm tù. Ra khỏi tù, anh được Tâm Ấn, nhưng dù mãn nguyện về việc này, anh vẫn phải đối diện với vấn đề sinh nhai ngay trước mắt. Anh phải kiếm tiền nuôi gia đình và một lần nữa lọt vào cạm bẫy tội lỗi của thời gian trước kia. Vì lòng tự hào, anh không muốn làm việc tầm thường, và cuối cùng đã trở lại hành nghề trộm cắp và buôn bán cổ phần.

Một hôm, Kim đến Trung tâm cộng tu, nơi đây anh trông thấy một tấm bảng đề chữ: "Những ai lừa bịp Sư Phụ và đồng tu thì không được vào Trung tâm". Cho rằng thông điệp đó đang nói về mình, anh hổ thẹn tận trong lòng, không thể bước vào Trung tâm nữa. Mỗi lần móc túi, anh cảm thấy dằn vặt đau khổ, tự ghét mình đã làm hành động đó, nhưng không ngưng được. Cuối cùng anh bị cảnh sát bắt vào khám một lần nữa. Thật kỳ lạ, lúc đó anh lại có cảm giác tự tại, vui vẻ.

Trở vào tù với tâm hồn an bình thoải mái, anh sẵn sàng trả nợ cho những hành động xấu của mình, thậm chí còn xin ở xà lim nhỏ dành cho một người. Mỗi ngày đều tu hành, ăn năn hối cải. Thời gian sau, anh biết được tù nhân cạnh phòng anh cũng đang mong cầu giải thoát, và anh đã giúp người này học thiền. (Tù nhân này hiện đang tinh tấn tu pháp Phương Tiện, chờ ngày Tâm Ấn sau khi mãn tù.) Lần này, Kim ra khỏi tù, anh hoàn toàn bỏ được lỗi lầm xưa, chịu làm việc vặt vãnh kiếm tiền.

Kim cám ơn Sư Phụ đã tha lỗi cho anh, anh cầu nguyện thế giới một ngày sẽ trở thành nơi chốn an bình, đẹp đẽ, và anh đã cống hiến tất cả sức lực vào việc truyền bá giáo lý Sư Phụ và thông điệp Lối Sống Mới. Anh cùng đi với đồng tu thăm những trại tù, giúp tù nhân nào đang ăn năn hối cải muốn khởi sự một cuộc đời mới. Anh muốn cho họ biết rằng thiên đàng và sự giải thoát linh hồn là hiện hữu, quan trọng hơn cả đời sống vật chất ở thế giới ta bà.

Ðể giúp những tù nhân muốn ăn chay, anh gửi tiền cho họ mua đồ chay và mời đồng tu ủng hộ. Anh làm việc đó là bởi vì anh tin rằng mỗi tù nhân đều hết sức cần sự quan tâm nhiệt thành của các đồng tu.

Tù nhân ở các trại tù thành phố Daegu, Andong, Chungsong và Busan, những người nào đã học pháp Phương Tiện, liên lạc với đồng tu địa phương qua thư từ về những ước mơ và hy vọng của họ cũng như nỗi niềm ăn năn về những việc mà họ đã làm trong quá khứ. Kim đảm trách công việc với nhà tù Daegu, đọc thư từ của tù nhân trong phạm vi làm việc của anh và khuyến khích họ qua những bức hồi âm. Thông hiểu được nỗi đau khổ dày vò trong tim họ, anh tiếp tục cầu nguyện một ngày nào đó họ sẽ tìm được niềm vui và sự giải thoát vĩnh hằng trong tình thương hoàn mỹ của Sư Phụ, và làm lợi ích cho chính họ và thế giới, khi họ tìm được chân ý nghĩa của cuộc đời.  
--->

<< >>
Giới thiệu trang này đến bạn