Dùng trí huệ
để nhận thức
Chân lý


Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị,
Trung tâm Tây Hồ, Formosa, ngày 5 tháng 6, 1994
(nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Băng thâu hình số 434

Ðây là một câu truyện hài, dĩ nhiên, nhưng cũng có đạo lý trong đó. Tôi thường kể cho quý vị nghe truyện khôi hài không phải là để quý vị cười, mà để quý vị hiểu ý nghĩa phía sau câu truyện. Hầu hết những câu truyện tôi kể đều có ý nghĩa bên trong, dù là có lúc tôi giải thích, có khi không. Nếu tôi giải thích, quý vị sẽ hiểu về một khía cạnh, và về sau quý vị nên tiếp tục nghĩ về những khía cạnh khác. Nếu tôi không giải thích, quý vị nên tự suy nghĩ và tự giải thích cho chính mình. Chúng ta hiểu tùy theo đẳng cấp của mình.

Câu truyện này có ý nói, nếu đẳng cấp chúng ta khác, sự nhận thức sẽ khác nhau. Nếu có tâm tinh khiết và khẳng định, mọi việc chúng ta nhìn sẽ trở nên khẳng định, thoải mái và xinh đẹp; nếu tâm không tinh khiết mà lại phủ định, mọi việc chúng ta nhìn sẽ trở thành xâáu. Cho nên, nếu chúng ta trình bày một sự việc cho nhiều người khác nhau, mọi người sẽ nhìn từ một góc cạnh khác nhau, và có những nhận thức khác nhau.

Tại sao chúng ta theo đuổi sự tu hành? Ðó là bởi vì sau khi tu hành, trí huệ sẽ phát triển, đầu óc mở mang và sự nhận thức sẽ chính xác. Có vậy thôi! Nhìn cùng một chuyện, nếu có thể nhìn xuyên thấu để thấy được Chân lý của nó, chúng ta sẽ không hiểu lầm, và không bị lẫn lộn hay bị ảo tưởng lừa dối, đưa đến sự hiểu biết và nhận thức sai lầm.

Ðó là lý do tại sao sau khi tu hành một thời gian, chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn trong thế giới này. Có thể chúng ta vẫn đau khổ; không phải là không còn đau khổ, nhưng chúng ta sẽ không trở nên bạo động, cũng không thù hận, bởi vì chúng ta hiểu được bản tánh vô thường cũng như là luật nhân quả. Nêáu có ai lấy thứ gì của chúng ta, điều này cũng không hẳn là xấu cho chúng ta. Chúng ta biết rõ như vậy sau khi tu hành và trở nên khai ngộ. Bằng không, không cần biết bao nhiêu lần chúng ta đọc câu truyện Tái ông mất ngựa và cuối cùng việc mất ngựa này biến thành một điều tốt đẹp, hay đọc bao nhiêu câu truyện tương tự, chúng ta vẫn không thực hành được những điều mình học hỏi. Chúng ta đã biết đủ về đạo đức, nhưng nếu không bình tâm mỗi ngày và thiền định để tiêu hóa những gì mình biết, chúng ta không thể sử dụng kiến thức này. Chúng ta chỉ học hỏi chúng, đọc chúng rồi quên mất. Rất ít người có thể áp dụng giáo lý của Thánh nhân vào đời sống.

Sau khi tu hành, chúng ta không xem thế giới này, và tất cả mọi việc khác, là điều quá quan trọng, cũng không lạc vào sự ham muốn hay danh vọng như trước nữa. Không điều gì có thể làm náo động hay ràng buộc chúng ta. Chúng ta có thể có con cái và làm tròn bổn phận của mình, hay thỏa mãn sự cần thiết của thân thể, nhưng chúng ta không lạc vào trong đó, chúng ta hiểu rất rõ ràng.  


<< >>
Giới thiệu trang này đến bạn