Tôn trọng mạng sống của loài vật
như của chính mình
   





Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị,
Trung tâm Duisburg, Dusseldorf, Ðức Quốc,
ngày 31 tháng 12, 2006 (nguyên văn tiếng Anh)
Hãy để hòa bình xảy ra trong năm nay, năm Hợi. Heo là sinh vật rất hòa bình. Heo chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Còn ai hòa bình hơn vậy nữa? Heo thậm chí cũng không có mỏ như chim để mổ ai cả. Nếu muốn đào gì thì nó dùng mũi. Phải là một cái mũi rất tài! Nó có thể dùng mũi đào đất, đá, đủ thứ, với cái mũi mềm của nó. Có lẽ cũng chẳng mềm gì. Quý vị có bao giờ sờ mũi heo không? (Ð: Dạ, cứng lắm.) Cứng sao? (Ð: Phải.) Trông đâu có cứng. Nhìn giống như mô thịt thôi, lại hồng nữa. Những loại heo màu trắng hay màu nhạt, nhìn mũi hồng rất mềm mại. Loại heo màu đen thì mũi cũng đen. Thật ngộ. Không, không phải vậy. Có những con heo đen nhưng mũi trắng hoặc là nửa trắng, nửa hồng, nửa đen. Heo thật dễ thương. Người ta nói loài heo thông minh lắm, thông minh hơn chó nữa. Quý vị có thể tưởng tượng giết một sinh vật đẹp như vậy, hiền hòa và thông minh như vậy, rồi ăn vào bụng? Eo ơi! Tiêu chuẩn đạo đức con người nhiều khi thật không tốt chút nào. Không cao thượng. Ý nói mình phải kiếm ai ngang hàng với mình chứ!

Loài người là vậy; họ đi đánh nhau, rồi lại đánh luôn những chúng sinh thiếu tự vệ hoặc nhỏ bé hơn. Nhưng nếu quý vị nghe được loài vật nói chuyện, quý vị sẽ không dám làm, vì loài vật là chúng sinh. Chúng biết nói chuyện với nhau và chúng có tình cảm. Chúng cũng giống như mình, chỉ là hình dáng khác nhau, vậy thôi. Chúng ở đây là để tô điểm cho thế giới cũng như chúng ta có nhiều loại hoa khác nhau vậy. Thử tưởng tượng buồn cười tới mức nào nếu đóa hoa này lớn hơn, có màu sắc hay là hình dáng khác, rồi nhìn đóa hoa nhỏ nói rằng: "Ồ, mi vô dụng, ta ăn mi!" Nghe có tức cười không, có ngớ ngẩn không – và không thể nào tưởng tượng được! Cũng vậy, loài người chúng ta, trông lớn con hơn một số loài vật, nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta nên ăn thịt chúng. Còn voi thì sao? Chúng to lớn hơn chúng ta. Nếu chúng tới ăn thịt mình thì mình có thích hay không? Trong trí của voi thì chúng lớn hơn, có phải không? Và chúng khác với chúng ta. Ðối với chúng thì chúng ta nhìn rất khác. Trong mắt của voi thì chúng ta trông rất kỳ quặc. Nếu quý vị hỏi một con voi có muốn kết hôn với một người trong chúng ta không, nó sẽ trả lời "Không!" Nó sẽ nói: "Trông anh kỳ quặc; mũi của anh kỳ quá!" Hiểu không? (Khán giả: Dạ.) Cho nên, vậy không có nghĩa là voi đến ăn thịt chúng ta; đối với chúng, chúng ta vô dụng. Ngôn ngữ mình nói, chúng không hiểu. Chúng ta nhỏ con, không giúp gì được cho chúng; chúng vẫn sống phây phây đâu cần chúng ta. Trong rừng già hay sống ở đâu, chúng không cần tới chúng ta, và cũng có thể ăn thịt được chúng ta. Nhưng dù đói thế nào, voi cũng không làm hại chúng ta bởi vì bên trong voi có tình thương, biết phải trái.


Thú vật sống hài hòa và giúp đỡ chúng ta


Khi một con voi chết, cả bầy đứng quanh buồn rầu một hồi lâu. Nếu voi con gặp hiểm nguy, như lúc những con thú khác muốn tấn công, thì cả bầy voi bao quanh con voi con đó làm thành một vòng đai mạnh mẽ chặn kẻ thù và bảo vệ voi con. Nếu quý vị xem nhiều cuốn phim chiếu ở Phi Châu – người ta làm những cuốn phim này – quý vị sẽ biết voi có trí thông minh. Và nếu có lực lượng siêu linh, quý vị có thể nói chuyện với voi. Lúc đó quý vị sẽ biết chúngï là những chúng sinh với tất cả trí thông minh, tất cả tình thương, tất cả sự cương quyết, y như chúng ta! Vậy chúng ta có thể nào ăn thịt chúng sinh khác và gọi mình là con người nhân ái? Làm vậy là chúng ta không có tình thương hoặc ít nhất cũng không biết tình thương thật sự là gì. Ngày nay có rất nhiều dữ kiện nói về việc thú vật bị giết như thế nào. Sự tàn ác ấy cũng đủ làm cho mỗi người trên tinh cầu này rơi lệ, đau lòng và thề nguyền sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm hại một con vật nào ở địa cầu và sẽ không bao giờ đụng tới miếng thịt nữa. Thấy được điều đó, họ sẽ biết rằng đối xử một chúng sinh khác như vậy là không thể được. Chúng ta gọi thú vật là man rợ, khinh thường thú vật, nhưng đa số chúng không ăn thịt mình, không hại mình. Chúng sống hài hòa với mình, nhiều con còn giúp mình nữa. Thí dụ, nếu quý vị đang ở trên biển và gặp nguy nan, thì cá heo, cá voi sẽ giúp quý vị đưa quý vị đến chỗ an toàn. Và chó thậm chí còn cứu người lạ, nếu nó trông thấy. Vậy thì làm sao có thể nói rằng thú vật không có trí khôn? Có những người không dám liều mạng để cứu một người khác. Nhưng chó, ngay cả những con chó không được huấn luyện, nó cũng làm, dù là người lạ. Mới đây, có một con chó cứu một bé trai sắp chết chìm, mà cậu bé đó là người lạ đối với nó. Con chó đó không được huấn luyện để đi cứu người như vậy, nhưng cậu bé đó sắp chết đuối, đang kêu cứu, và con chó nhảy đại xuống, cho cậu bé nắm vào người nó, rồi bơi vào bờ. Ai dạy nó làm như vậy? Dù được dạy đi nữa, nó cũng nhỏ hơn một con người; sao nó lại có thể liều mạng như vậy? Ðó chỉ là một trong những ví dụ.

Một con chó nữa tên là Shana. Nó kéo hai ông bà lão trở về nhà với nó. Một người nó kéo trên lưng, còn người chồng bám vào chân vợ. Nó kéo cả hai đi xuyên qua một đường hầm để về nhà, dưới cây cối và dưới tuyết. Tôi thưởng cho nó một áo khoác anh hùng! Tôi thiết kế một cái đặt biệt cho Shana – áo anh hùng Shana! (Vỗ tay) Còn con chó kia tên là Zion – cũng được một cái áo anh hùng với tên nó trên áo. Ðây là đặc biệt, vì tôi muốn tuyên dương chúng. Tôi muốn cả thế giới biết rằng thú vật thật sự là những chúng sinh với trái tim, máu huyết và khối óc, trí thông minh, tình thương và lòng từ bi, một số còn hơn đa số chúng ta nữa! Tôi muốn cả thế giới biết rằng thú vật phải được tôn trọng, hoặc ít ra cũng là để làm bạn, chứ không phải để giết hại hay hiếp đápï. (Xin xem chuyện của hai con chó này trong Bản Tin 181)


Lòng tử tế thể hiện từ thú vật
là nguồn cảm hứng cho cuộc đời chúng ta


Chúng ta phải cao thượng hơn, từ bi hơn, thương yêu và bảo vệ kẻ yếu đuối, cần thiết. Chúng ta mạnh mẽ, to lớn, sao lại có thể đi hiếp đáp một con chó nhỏ hoặc ăn thịt một con heo nhỏ hay một con gà bé bỏng, cướp đi sự sống của chúng trong khi chúng không làm hại gì mình cả?

Ngay cả những con thú lớn hơn chúng ta cũng không ăn thịt chúng ta vì kích thước của chúng. Bò không bao giờ tấn công người. Bò rất hiền hòa. Tôi nghĩ đã đến lúc cả thế giới phải tỉnh ngộ điều này và làm con người cao thượng mà đáng lẽ chúng ta nên làm. Sao ta có thể hiếp đáp, hành hạ những chúng sinh yếu đuối, hiền lành như vậy? Gà cũng dễ thương như bất cứ loài chim quý nào quý vị mua ở trong tiệm. Thật vậy, gà rất dễ thương và biết trả lời quý vị. Có lần tôi có một con gà và một con thỏ. Anh thỏ rất mến cô gà, cô ta làm gì là nó bắt chước làm theo. Trước đó hai đứa không quen biết nhau, nhưng khi chú thỏ biết nàng gà rồi là anh chàng bắt đầu thương, lúc nào cũng muốn gần bên. Loài thỏ không nhảy cao lắm, không biết leo lên bàn, nên khi thấy gà làm vậy, anh chàng ở dưới thấp, không biết làm sao. Nhưng vì tôi có cái bục như ghế đẩu, rồi một cái bàn thấp nữa, trước tiên nó nhảy lên ghế đẩu, rồi từ ghế đẩu đó nhảy lên chiếc ghế cao hơn, để được đến gần gà. Thật là thông minh!

Vì những đệ tử Trung Hoa thích ăn mì gói, họ nghĩ chắc gà cũng thích mì gói. Cho nên có lần họ cho gà đó ăn mì gói, loại mì khô, và con gà ăn. Anh thỏ nhìn, nhìn: "Mi ăn thì ta cũng ăn!" Không biết thỏ có bao giờ ăn mì gói trong đời không! Nó cũng già lắm rồi, chứ đâu phải mới sinh ra hôm qua. Nhưng nó cũng đến ăn mì gói. Gà ăn gì là thỏ đến ăn cái đó. Khi nó ở cạnh tôi, dĩ nhiên là tôi cho nó ăn cà rốt, rau sống, v.v..., và nó cũng ăn. Nhưng nếu ăn với gà thì gà ăn gì nó ăn nấy. Không cần biết là gì nó đều ăn! Không cần nhìn nhãn hiệu, cứ ăn thôi. Nó rất tha thiết với con gà đó. Cứ chạy lăng xăng quanh cô nàng, cọ mình vào cánh nàng, muốn hôn nàng, này nọ. Nhưng gà không chịu! Luôn luôn nhảy lên đâu đó cao hơn rồi nhìn xuống anh chàng ở dưới. Nhưng không bao lâu thì anh kia cũng lên theo. Hai bên rất thắm thiết. Ðâu có ai dạy chú thỏ như vậy, chạy theo gà; không ai dạy nó gì cả.

Rồi có một con dê hôn con gà của tôi. Chuyện này có thật; chúng tôi không có sửa phim hay làm gì đặc biệt, không có. Con dê tới hôn con gà. Con gà bằng lòng để cho nó hôn; đâu phải chúng đã là bạn bè hay gì trước đó. Tôi đã có con gà đó một thời gian rồi, con dê thì tới từ một nông trại gần đó. Và nó tự nhiên đến hôn con gà. Và gà này ăn chuối hay bất cứ món gì tôi cho.


Chúng ta vẫn có thể hưởng thụ
mọi thứ trên tinh cầu
mà không cần phải làm hại chúng sinh


Ước gì tôi có thể làm cho cả thế giới hiểu rằng thú vật cũng giống như chúng ta. Chúng thật sự giống như chúng ta! Cũng như mấy đóa hoa này đây: (Sư Phụ cầm lên một bình hoa trên bàn) Trên đời này có những thứ khác nhau, để cho có nhiều màu sắc. Cho nên trong vườn, thí dụ, mình có nhiều loại hoa khác nhau – hình dạng khác nhau, tên gọi khác nhau và màu sắc khác nhau – chỉ để cho thế giới này tươi đẹp, màu sắc. Nếu chỉ có một loại hoa thôi thì sẽ không đẹp như vậy; mình không thể làm thành một bó hoa muôn màu. Nhưng nhìn này, có phải tuyệt vời biết mấy nếu cắm thêm nhiều màu vào đây? Ðủ màu sặc sỡ! Chúng tạo thành hoa viên của thế giới cho chúng ta thưởng thức. Cũng vậy, Thượng Ðế tạo ra những sinh loại khác nhau để chúng ta có thể hợp chung lại với nhau thành sống động và nhiều màu sắc.

Tôi ước có thể làm cho tất cả loài người trên thế giới hiểu được tình cảm và ngôn ngữ của loài vật. Tôi ao ước có thể làm tất cả những điều đó để không ai làm hại một con vật nhỏ nào nữa và không ai nghĩ tới việc ăn thịt của những con vật vô tội nữa. Ước gì tôi có thể làm được. Ước gì cả thế giới hiểu được rằng chúng ta phải thương yêu, tôn trọng thú vật và vui với chúng cũng giống như vui hưởng một hoa viên muôn màu muôn sắc với nhiều bông hoa khác nhau, cây cối khác nhau và rau trái khác nhau. Chúng ta phải vui hưởng tất cả những gì trên tinh cầu này nhưng ít nhất đừng làm hại chúng sinh, bởi vì chúng có cảm giác. Chúng cử động, nói chuyện qua ánh mắt, theo cách riêng của chúng. Làm sao quý vị có thể tới một chúng sinh đang cử động, rồi chặt đầu, hay là chặt chân, cắt cổ rồi làm chúng tắt thở như vậy?

Nếu muốn bắt kịp với những hành tinh khác trong thái dương hệ và trong vũ trụ, thì chúng ta phải thay đổi lối sống của mình. Chúng ta phải sống và để kẻ khác sống. Chúng ta phải thương yêu đồng đều mọi chúng sinh hoặc ít nhất cũng để chúng yên thân. Chúng đâu có đòi hỏi quý vị điều gì. Chim trên trời không đòi hỏi quý vị điều gì; cá dưới biển còn không đến gần quý vị! Sao lại tới đó bới chúng lên rồi ăn thịt hay giết chúng? Chúng thoi thóp khi sắp chết như vậy. Thật khủng khiếp!

Chúng ta có tất cả trí thông minh, tất cả trí huệ và tất cả những công cụ mà Thượng Ðế đã ban cho mình để sinh tồn. Chúng ta không cần giết để sống. Chúng ta đã phí phạm quá nhiều tài nguyên chỉ để giết, không những trong chiến tranh mà còn trong việc nuôi súc vật để ăn thịt. Chúng ta làm hao tổn nguồn tài nguyên thiên nhiên. Bởi vậy mới có nạn đói khắp nơi. Mỗi một người còn đang ăn thịt đều chịu trách nhiệm cho nạn đói trên thế giới. Thậm chí không phải là tôi nói điều này, mà là những nghiên cứu gia trên thế giới, những người thông minh nhất làm nghiên cứu và có những dữ kiện và chứng minh khoa học nói như vậy. Chừng nào chúng ta chưa bỏ thói quen ăn thịt này, chừng đó chúng ta vẫn còn làm hại địa cầu; rồi hậu quả là hại chính mình, con cái mình trong tương lai. Cho nên, tất cả chúng ta phải chuyển sang ăn chay càng sớm càng tốt. (Vỗ tay) 


<< >>
Giới thiệu trang này đến bạn