Sự vô nghĩa của chiến tranh


Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị, ngày 31 tháng 12, 2006,
Duisburg, Dusseldorf, Ðức Quốc
(nguyên văn tiếng Anh)

Một lần kia, có một vị đạo sĩ đi đến một cung điện, rồi nằm ngủ trên giường của nhà vua. Khi nhà vua trở lại, ngài hỏi: "Nhà ngươi là ai?" Vị đạo sĩ nói: "Chỉ là một người tầm thường!" "Vậy tại sao một người tầm thường lại ngủ trên giường của một người không tầm thường?" Vị đạo sĩ trả lời: "A... Nơi đây là khách sạn, nên tôi chỉ ngủ bất cứ nơi nào tôi muốn, cho đến bao lâu tôi muốn". Nhà vua nói: "Nhưng ngươi biết nơi đây là cung điện, không phải là khách sạn." Vị đạo sĩ nói: "Ðó là ý kiến riêng của ngài, nhưng theo ý tôi, đây là khách sạn!" Nhà vua nói: "Tại sao vậy?" Vị đạo sĩ trả lời: "Trước khi ngài tuyên bố đây là giường của ngài, thì nó là giường của ai? Ðây là chỗ của ai?" Nhà vua nói: "Nó thuộc về phụ hoàng của ta. Cha ta đã từng ngủ tại đây". Vị đạo sĩ nói: "Ðược! Vậy trước vua cha thì là ai? Ai ở chỗ này?" "Ồ! Ðó là Thái thượng hoàng của phụ vương". "Vậy trước Thái thượng hoàng của phụ vương ngài, thì là ai?". "Một người khác". "Và trước một người khác, thì là ai?" "Một vị vua khác." Cho nên vị đạo sĩ nói: "Vậy cái giường này không chỉ thuộc về một người. Nếu nó không phải là khách sạn, thì là gì?" (Sư Phụ và mọi người cười)

Bây giờ, tất cả chúng ta đều tranh giành cái khách sạn vô thường này, thật là nực cười. Tất cả chúng ta đều là hề, nhưng không biết mình là hề. Nhất là những người đang tranh giành cái gọi làmảnh đất của họ, quốc gia của họ hay cái gọi là biên giới của họ; chính sách hay cái gọi là lý tưởng quốc gia, bất cứ gì. Bất cứ là gì, nó không bao giờ vĩnh cửu, đặc biệt là trong thời này. Ngay cả những quốc gia có những việc như bầu cử tổng thống, sau 4 hay 5 năm, tối đa là 8 năm, quý vị cũng trở thành một người tầm thường trở lại.

Cho nên văn phòng tổng thống thật sự là một khách sạn. Thêm vào đó, cuộc đời này cũng là một khách sạn. Tôi đã nói với quý vị rất nhiều lần, và điều này có "khoa học chứng minh". Thí dụ như, căn nhà này: trước khi chúng ta đến đây, đã có những người khác ở đây. Rồi chúng ta mướn chỗ này, rồi trang hoàng nó; chúng ta biến nó thành khác hơn một chút. Nhưng nó vẫn là căn nhà đó. Sau chúng ta, có thể người khác sẽ đến và trang hoàng lại, rồi biến nó thành khác hơn, nhưng nó vẫn là căn nhà đó. Cho nên nó là một khách sạn, chỉ là loại khách sạn khác hơn một chút.

Nhưng vì khách sạn vô thường và tạm bợ này, chúng ta tranh giành lẫn nhau, chúng ta giết hại lẫn nhau, chúng ta bắn lẫn nhau! Ðiều này thật là thiếu thông minh, phải không? Quý vị sẽ thành người dại dột nếu làm như vậy, có phải không? (Mọi người trả lời: Phải!) Tất cả thiên nhân trên trời nhìn xuống, và thấy loại người gì đang sinh sống địa cầu này. Họ chắc chắn phải lắc đầu, tất cả những thiên thần chắc chắn phải cảm thấy rất kỳ lạ. Họ không biết phải làm sao để bảo vệ chúng ta, bởi vì mọi người đều cầu nguyện để giết người khác. Các thiên thần chỉ đứng đó, và cả hai bên đều cầu nguyện các thiên thần: "Làm ơn cho tôi thắng trận này, hay thắng phe bên kia, hay lấy được quốc gia của họ, hay lấy được mỏ dầu hay mỏ kim cương của họ. Tôi muốn những thứ này!" Một bên cầu nguyện như vậy. Bên kia cũng cầu nguyện với các thiên thần: "Xin bảo vệ mỏ dầu và mỏ kim cương của tôi". Cho nên các vị thần phải làm sao bây giờ? Có thể họ sẽ trở về thiên đàng, nói với Thượng Ðế: "Thượng Ðế ơi! Chúng tôi bỏ cuộc! Con cái Ngài điên khùng quá! Chúng tôi làm sao bảo vệ người điên khùng được?" Và Thượng Ðế cũng không biết phải làm sao.

Trước đây, tôi đã kể cho quý vị một câu chuyện vui: Một người cứ cầu nguyện hòa bình thế giới. Rồi sau một thời gian lâu, điều này không xảy ra. Nên ông than phiền với Thượng Ðế: "Con đã cầu nguyện Ngài rất lâu để cho thế giới hòa bình. Tại sao điều này không bao giờ xảy ra? Ngài đang làm gì?" Rồi Thượng Ðế nói: "Ồ! Xin lỗi! Chính Ta cũng đang cầu nguyện cho thế giới hòa bình đây!" (Sư Phụ và mọi người cười)