Câu chuyện về
một làng thú
hạnh phúc
Sư Phụ kể truyện
 


Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị, Thiền Ngũ Quốc tế,
Tây Hồ, Formosa, ngày 22 tháng 2, 2007
(nguyên văn tiếng Anh)
Cách đây xưa, xưa lắm, tại Tô Cách Lan, có một con cừu rất, rất, rất đẹp, sống ở một vùng đồng quê rất, rất, rất đẹp. Ngoài việc nói "Be he Be he!", nó không hề làm ồn, làm phiền, hay làm hại ai. Nó lo chuyện của mình; sản xuất lông cừu đúng thời hạn và chỉ ăn một chút cỏ ngoài đồng. Nó là một con cừu rất mãn nguyện, tuyệt vời, hiền hòa.

Một hôm gần Giáng Sinh, chồng của bà, hoặc người được gọi là chủ nhân con cừu, nói chuyện với vợ: "Em ơi, Giáng Sinh sắp đến rồi. Chúng ta phải giết con cừu xinh đẹp đó để làm tiệc đêm Giáng Sinh".

Chà! Con cừu nghe được và suýt bị đứng tim. "Ô! Be he.... Khổ thân tôi!" Nó làm được gì bây giờ? Nó chỉ là một con cừu, không có những ngón tay để cầm vũ khí, dù có muốn. Nó chỉ có một tâm đơn thuần, không nghĩ đến chuyện gì khác ngoài đồng cỏ tươi, thời tiết đẹp, mây trắng đẹp, cỏ xanh, và nước sạch. Nó chỉ nghĩ những chuyện này thôi, bởi vì trong thế giới của loài cừu, không có những từ ngữ như là "đánh", "chiến", "hận", "giết" hay "sát", không có những chữ như vậy trong tự điển của loài cừu. Cho nên nó cố gắng không nghĩ đến chuyện này, nhưng không biết phải làm sao bây giờ. Nó quyết định bỏ trốn. Nó chưa bao giờ đi ra ngoài những ngọn đồi và đồng cỏ chung quanh; chưa bao giờ đi đến bất cứ đâu, nhưng nó sợ quá, nên phải bỏ chạy để giữ mạng.

Cho nên nó tiếp tục chạy, và chạy... đến khi không biết mình đang ở đâu. Bị lạc, nó đứng đó, lo lắng, bây giờ nó phải làm gì, và đi đâu. Bỗng nhiên nó thấy từ sau những ngọn đồi nhỏ, xuất hiện hai cái sừng lớn, dữ tợn... lên cao dần, cao dần, càng lúc càng cao. Và rồi một con trâu lớn xuất hiện, với cặp mắt đen lớn, sừng lớn, cái miệng lớn đang chảy dãi, vẫn còn nhai thức ăn từ tối hôm qua, trong lúc đang chạy. Và nó chạy về phía con cừu! Con cừu cảm thấy hơi sợ, nhưng con trâu nói: "Ồ! Mu... uu... Ta không hại ngươi đâu. Mu... uu... Không, không! Ta sẽ không hại ngươi. Mu...u... đừng sợ". Cho nên con cừu không bỏ chạy, mà nói: "Anh đang làm gì vậy, anh Trâu?" Con trâu vừa nói, vừa thở phì phò: "Ngươi có biết gì chăng, người nông dân từ trước đến giờ vẫn nuôi ta bằng cỏ ngon và nước sạch, để hôm nay có thể giết ta làm tiệc Giáng Sinh. Ta không biết phải làm gì, nên bỏ chạy! Ta chỉ chạy và chạy... Không biết ta đã chạy bao xa rồi. Mệt quá! Ta hy vọng được an toàn ở đây. Mu...u.. Mu...u.. Mu...u!"

Rồi nó gần như té xỉu, và thở hổn hển một lúc lâu. Con cừu chờ cho đến khi nó bình tĩnh lại, và nói: "Anh Trâu, tôi cũng ở trong cùng hoàn cảnh. Tôi cũng bỏ chạy khỏi người nuôi tôi, vì họ muốn giết tôi làm tiệc đêm Giáng Sinh. Nên tôi nghĩ chúng ta cần phải hợp tác, tôi và anh. Chúng ta sẽ tìm chỗ nào khác ở, và chăm sóc lẫn nhau. Anh nghĩ sao?" Con trâu nói: "Phải! Mu... u.. Ý kiến hay lắm! Hãy cùng đi!" Có nhau, chúng cảm thấy an toàn hơn. Nên hai bạn thú tiếp tục đi càng lúc càng xa. Chúng không ngủ và không dám nghỉ, không dám nghỉ lâu bên giòng suối, không dám ăn nhiều cỏ trên đường. Chúng chỉ ăn một khúc bánh mì sandwich hay gì đó, thật nhanh, và uống chút nước trái cây trên đường chạy trốn.

Lòng tử tế san sẻ tạo nên sự đoàn kết


Sau một lúc, chúng thấy một con ngỗng nhỏ đang chạy đến, nó thở hổn hển và nói: "Quác, quác, quác! Ồ! Quác, quác, quác!" Rồi nó đứng lại, gần té xỉu! Con cừu và con trâu phải đi lấy nước, vẩy lên mặt con ngỗng. Khi con ngỗng tỉnh dậy, chúng hỏi: "Anh ngỗng, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì?" "Phải! Phải! Quác, quác! Tôi có vấn đề. Tôi có vấn đề lớn, rất lớn! Quác! Quác! Quác!" (Sư Phụ và mọi người cười) "Vấn đề gì?" Con ngỗng nói: "Những người trước giờ vẫn nuôi tôi, họ muốn giết tôi làm tiệc đêm Giáng Sinh. Tôi không biết mình đang ở đâu hay phải làm gì bây giờ. Tôi không biết phải làm sao. Các anh giúp được tôi không? Cho tôi biết phải làm sao, vì các anh lớn hơn. Hãy bảo vệ tôi khỏi những người này!" Nên con trâu và con cừu nói: "Ðừng lo, đừng lo! Chúng tôi sẽ lo cho bạn. Trông bạn mệt quá! Hãy đi đến giòng suối uống một chút nước, ăn một chút trái cây tại đây, mà chúng tôi đã lấy từ khu rừng gần đây". Con trâu nói: "Rồi sau đó bạn có thể leo lên lưng tôi, bám vào hai cái sừng. Tôi sẽ cõng bạn. Bạn không cần phải đi xa, vì bạn mệt quá rồi!"

Con ngỗng mừng quá! Phải! Cùng nhau, chúng ta sẽ là gì đó, hay một người nào đó. Nên nó uống chút nước suối, ăn chút trái cây, và nhảy lên lưng con trâu. Rồi chúng cùng đi. Sau một lúc lâu, chúng lại thấy gì nữa? Một con vật đang hoảng hốt, con gà! "Póc, póc, póc, póc, póc!" Nó chạy tới, thở hổn hển, đập cánh, và tông vào 3 con kia, cho nên chúng hỏi: "Có chuyện gì vậy, chị Gà? Chị có chuyện gì à? Chị có cần giúp đỡ gì không?" "Có! Póc, póc, póc, póc... Tôi cần giúp đỡ nhiều lắm! Tôi cần được giúp đỡ, ngay bây giờ! Những người vẫn cho tôi ăn, bây giờ họ muốn ăn thịt tôi cho tiệc Giáng Sinh. Tôi phải bỏ chạy lấy mạng. Xin giúp tôi! Cứu tôi! Póc, póc, póc, póc..."

Rồi ba con kia một lần nữa lại nói: "Ðừng lo! Ba đứa chúng tôi cũng bị như vậy. Chị hãy nhập đoàn với chúng tôi. Nếu chị mệt quá, thì hãy nhảy lên lưng anh Cừu, rồi hai chúng tôi sẽ đưa chị đi xa thoát hiểm. Chúng ta cùng đi đến chỗ nào không có loài người, không có ai muốn hại chúng ta, chỉ có hòa bình và tình thương với nhau. Ðược! Chúng ta đi!" Rồi hai con vật lớn cõng hai anh chị có cánh trên lưng, tất cả cùng đi.

Sau một lúc, lại có một con vật chạy về phía chúng. Lần này là một con heo. "Ủn! Ủn! Cứu tôi! Cứu tôi!" Con heo vừa chạy vừa thở dốc, tông vào 4 con kia. Và nó lại kể cùng một câu chuyện: "Tôi đang ăn bữa tối ngon quá. Rồi tôi nghe mấy người nuôi tôi nói rằng, họ sẽ giết tôi để ăn tiệc Giáng Sinh, mừng ngày sinh của Chúa Giê-Su Ki-Tô nhân từ. Tôi không hiểu họ học được những gì từ Minh sư Giê-Su Ki-Tô. Nhưng họ cảm tạ Ngài, và muốn lấy mạng tôi để cảm tạ. Nên tôi phải bỏ chạy lấy mạng, bây giờ không biết mình đang đi đâu. Tôi không biết phải làm sao để bảo vệ mình thoát khỏi những người này, phải làm gì để đi thật xa thoát khỏi những người này. Tôi đang khổ quá. Làm ơn giúp tôi! Ðã lâu rồi tôi chưa có gì ăn, tôi đang kiệt sức. Nếu cứ tiếp tục như vầy, tôi sẽ chết".

Con trâu cảm thấy thương hại con heo, và nói: "Ô! Ðừng lo, sư huynh, chúng tôi cũng bị cùng một vấn đề như anh, nhưng chúng tôi có cách giải quyết hay hơn. Chúng ta cùng kết đoàn để không ai có thể tấn công chúng ta. Chúng ta đoàn kết và cùng đi với nhau thì tốt hơn, chúng ta sẽ có sức mạnh, và sẽ bảo vệ lẫn nhau. Hãy tham gia với chúng tôi. Ðây! Chúng tôi còn một chút trái cây, và có nước cho anh. Hãy ăn uống lấy sức, rồi chúng ta sẽ đi". Vậy là, con heo nhập đoàn với chúng.

Sau một lúc, chúng lại gặp một con khác, hãy tưởng tượng là con gì? Một con chó Trung Hoa đang chạy và sủa liên hồi, "Gâu gâu gâu!" Xém chút là nó tông vào con trâu. Chúng cản nó lại và hỏi: "Chạy đâu vậy?" Con chó nói: "Ô! Tôi phải chạy trốn khỏi người chủ, vì họ sắp sửa giết tôi". Những con khác nói: "Tại sao họ muốn giết bạn?" "Ồ! Họ nghĩ tôi già quá rồi, không làm được việc, nên họ muốn giết tôi ăn thịt, cho tiệc Giáng Sinh".



Chúa tôi! Tiệc kiểu gì vậy! Nên con gà nói: "Póc, póc, póc, póc! Như vậy không được! Anh hãy nhập bọn với chúng tôi nhé! Chúng tôi đang chạy trốn con người, định tìm một nơi bình an, yên ổn, để ở, để làm ngôi làng thú vật. Hãy đi với chúng tôi, Chúng ta mạnh khỏe, to lớn, cùng nhau chúng ta càng mạnh hơn. Ðừng lo! Bây giờ hãy ăn một chút thức ăn chúng tôi có ở đây, uống chút nước, rồi sẽ thấy khỏe ngay!"

Những người bạn cùng tìm được nơi trú ẩn


Rồi họ tiếp tục đi. Khi đến đầu làng, họ thấy một căn nhà. Một căn nhà hư hại, đổ nát, nhưng vẫn là căn nhà. Tất cả ngừng lại. Rồi con chó nói: "Chúng ta hãy ẩn núp, xem có ai không, trước khi tiến vào". Con ngỗng nói:

"Ðược! Tôi sẽ bay lên ngọn cây, xem trong nhà đó có gì, xem có người nào hay có chuyện gì, rồi chúng ta sẽ quyết định phải làm sao".

Tất cả cùng rút vào khu rừng phía sau, và con ngỗng bay lên ngọn cây quan sát. Ðầu tiên, nó nhìn khắp nơi xa gần, nhưng không thấy có nhà nào khác, không có ai. Rồi nó nhìn vào căn nhà trước mặt, và nghe có tiếng người bên trong. Ðầu tiên, nó hơi sợ, nhưng vì nó ở trên cao, và trốn sau cành lá, nên cũng cảm thấy an toàn chút. Nó nhìn qua kẽ hở trên nóc nhà, thấy 6 tên trộm đang chia của đánh cắp. Có rất nhiều vàng bạc, kim cương, hồng ngọc, lục ngọc – đủ loại đá quí, đồ dùng và vòng đeo cổ quý giá, ngọc trai quý giá như kho báu hoàng gia. Nên con ngỗng bay xuống nói với các bạn: "Chúng ta hãy chờ đến tối, rồi sẽ vào nhà. Tôi sẽ làm như vầy, rồi bạn này làm vầy, bạn kia làm vậy... Chúng ta dọa cho chúng sợ bỏ chạy". Cho nên chúng thảo ra một kế hoạch.

Con trâu ở gần cửa trước; con cừu ở cửa hông, con chó ở bên kia cửa. Con ngỗng ở cửa sau, con gà đứng phía bên kia cửa sau. Tất cả đồng tâm hiệp lực. Bỗng nhiên, chúng cùng lên tiếng, cùng một lúc kêu thật lớn tiếng, nghe thật kinh dị. Những tên trộm đang chú tâm vào của đánh cắp, bỗng nhiên nghe âm thanh khủng khiếp như vậy, đều bỏ chạy! Chúng chạy vào rừng. Rồi tất cả thú vật tiến vào nhà, và nói: "Tốt quá! Ðây sẽ là nhà của chúng ta". Nhưng con chó nói: "Nếu họ trở lại thì sao?" Con ngỗng nói: "Ðừng lo! Tôi đã có kế hoạch". Nó liền vỗ cánh để cho đèn dầu tắt hết, khiến cho trời tối om, và nói: "Ðược! Anh Trâu, anh canh cửa trước. Anh Cừu, anh gác cửa sau. Chó ở cửa bên phải. Gà ở cửa bên trái. Heo ở giữa nhà, dưới bàn".

Sau khi bọn trộm chạy vào rừng, họ không nghe thấy gì nữa. Không có ai đuổi theo, nên họ nghĩ: "Ô! Có lẽ bọn mình hoảng sợ vô cớ. Thử trở vào xem có ai không". Nên họ từ từ, nhẹ nhàng và bí mật nhón chân đi vào nhà. Nhưng những con thú đã có kế hoạch. Khi tên đầu đảng bước vào, trời tối om. Hắn không nghe gì cả, nhưng khi đang bước vào, thì bỗng nhiên bị con trâu đá vào "bàn tọa", văng từ cửa trước ra cửa sau. Rồi ở đó, con cừu dùng đầu húc vào bụng tên trộm. Rồi khi hắn chạy qua bên phải, con chó lấy răng tặng cho một "dấu răng lưu niệm" vào chân. Chạy qua bên trái, bị con gà mổ, rồi vỗ cánh làm tiếng động rất ồn ào. Các thú vật đều giẫm chân, la, sủa, và kêu lớn tiếng cùng một lúc.

Tên đầu đảng rất sợ hãi, cố gắng chạy trốn, nhưng mỗi lần tông vào một con vật, hắn lại bị tặng cho một "vật lưu niệm". Cuối cùng, hắn bị húc tung ra cửa trước, và bỏ chạy lấy mạng. Sau khi chạy vào rừng, hắn kể cho đồng bọn: "Ồ! Chúng ta chạy là vừa! Ta không biết có gì ở trong đó, nhưng nhà này chắc bị quỉ ám. Chạy nhanh! Bằng không chúng sẽ đến hớp hồn chúng ta!" Rồi tất cả bỏ chạy, trong khi các thú vật ở trong nhà, chia sẻ gia tài.

Sau đó, mỗi con xây một căn nhà lớn và đẹp. Dần dần, chúng càng thịnh vượng, rồi xây một làng thú rất đẹp. Ngôi làng ở cạnh con suối xinh đẹp, có nhiều nước cho tất cả thú vật, có khu rừng đầy bóng mát để bảo vệ chúng, có nhiều trái cây, đủ loại cây cỏ, thảo mộc để chúng sinh tồn. Và chúng cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi. (Ðại chúng vỗ tay) Về sau, càng nhiều thú vật nhập đoàn, và ngôi làng phát triển ngày càng lớn, lớn đến nỗi người nào tình cờ đi ngang đều bỏ chạy. Họ biết rằng không nên quấy phá làng này, vì nó đã trở thành rất mạnh.

Thương yêu thú vật


Vậy đây là câu chuyện của những thú vật thông minh, xinh đẹp và vô tội. Tôi hy vọng... (Ðại chúng vỗ tay) Chúng ta cùng hy vọng một ngày nào đó thú vật không còn phải trốn chạy khỏi chúng ta, mà có thể ở với chúng ta như bạn trong nhà, chó mèo, chim chóc, gà vịt, ngỗng và heo. Chúng ta hy vọng rằng, mọi loài thú vật sẽ cảm thấy an toàn khi ở gần chúng ta, sẽ cảm nhận được tình bạn và tình thương từ con người, không bao giờ phải bỏ chạy như vậy nữa. Giả sử chúng ta là con heo; giả sử quý vị là con trâu hay con ngỗng, quý vị sẽ cảm thấy ra sao? Chúng ta sẽ cảm thấy bất lực giống như vậy. Chúng thật sự giống như con người. Chúng có linh hồn, có sự hiểu biết. Chúng hiểu còn nhiều hơn chúng ta; chúng hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, còn chúng ta không hiểu được chúng. Vậy ai tài giỏi hơn? Thật vậy! Quý vị biết điều này, nếu quý vị có chó, heo hay ngỗng; chúng đều hiểu được.