Chuyện Bốn Phương

--Bài viết của Hàn Vân

Những giai đoạn sống chung với Sư Phụ thường mang lại cho chúng tôi những kỷ niệm đẹp khó quên. Trong số những kỷ niệm này, tôi thích nhất là thời gian chúng tôi sống trên vùng đồi núi thuộc miền trung Formosa, và tôi xin hân hạnh được kể lại cho bạn đọc câu chuyện như sau.

Ngược dòng thời gian vào năm 1987, trước khi Sư Phụ ra ngoài thuyết pháp, và chỉ có một ít đệ tử sống chung. Một hôm, vì những vấn đề ngoại cảnh, Sư Phụ bỗng bảo tất cả hãy khăn gói rời Trung Tâm Tân Ðiền thuộc ngoại ô Ðài Bắc. Chúng tôi được dạy phải sửa soạn xong trong vòng mười phút ngay sau khi nhận lệnh; người nào chậm là bị ở lại. Sư Phụ huấn luyện chúng tôi hiệu nghiệm hơn cả trong quân đội, ngay cả đệ tử xuất gia lớn tuổi cũng theo được phía sau.

Lúc đó chúng tôi chỉ có võn vẹn một chiếc xe nhỏ chở hàng. Sư Phụ ngồi cạnh tài xế, còn tất cả đệ tử xuất gia chen chúc phía sau giữa những chồng hành lý. Trong tình trạng khó khăn đó, chúng tôi ra đi hầu như là không mục đích, không biết sẽ về đâu. Khi xe chạy qua làng mạc ở ngoại ô thành phố Ðài Trung, chúng tôi đi ngang một biệt thự bỏ hoang, bất ngờ Sư Phụ bảo chúng tôi dừng xe lại vào xem.

Ðó là một ngôi nhà trên núi xây cất dở dang vì chuyện xung đột trong vấn đề sở hữu chủ. Cỏ dại lên cao khắp mọi nơi, không có nước, cũng không có điện. Ngôi nhà vắng tanh không người ở, cảnh trí tiêu điều, buồm thảm. Khi chúng tôi đang lần mò xem xét thì bất ngờ gặp một người đàn ông ngơ ngác không hiểu tại sao một nhóm tu sĩ lại lang thang nơi thôn quê hẻo lánh. Sau đó chúng tôi được biết người này tu theo Nhất Quán Ðạo (một giáo phái ở Formosa) và ông ăn chay trường. Sau khi biết chúng tôi không có chỗ trọ, ông nhiệt thành mời chúng tôi đến nhà của ông ở tạm.

Ông là người cai quản nơi đây, sống trong căn nhà dành cho người cai quản, và nhà ông có điện, nước. Ông phải đi lo công chuyện nơi khác và mời chúng tôi ở lại đó một tuần. Chúng tôi dọn vào nhà, dĩ nhiên là không quên trả tiền phòng vì Sư Phụ nhất định chỉ mướn mà thôi.

Chữ "biệt thự trên núi" nghe có vẻ thơ mộng, nhưng trong nhà trống rỗng không một món đồ và đầy muỗi, nhất là bấy giờ đang lúc mùa hè. Từng phi đội muỗi ào ạt tiến tới chúng tôi, những trận tấn công chưa từng thấy. Nhà có hai tầng. Phái nam ngủ tầng dưới, Sư Phụ ở trong căn phòng duy nhất tầng trên, còn đệ tử phái nữ nằm trong phòng khách nhỏ cạnh phòng Sư Phụ. Phòng Sư Phụ không có cửa ra vào, cho nên, nếu chúng tôi bị muỗi tấn công thì không có cách nào Sư Phụ được tha.

Ðể không bị đốt bởi những chú muỗi đói lâu ngày, chúng tôi chui vào túi ngủ, trùm kín mít. Sức nóng mùa hè thật không thể nào chịu nổi, nhưng có lẽ còn sướng hơn là làm mồi cho muỗi cả đêm. Khó chịu hơn nữa là tiếng vo ve chán nản của các chú làm chúng tôi liên tưởng tới từng loạt máy bay đang sắp sửa thả bom. Thấy hành động kỳ lạ của chúng tôi, Sư Phụ bước ra khỏi phòng hỏi tại sao trời nóng mà lại trùm kín như xác ướp. Sau khi chúng tôi giải thích, Sư Phụ ngạc nhiên nói trong phòng Ngài đâu có thấy con muỗi nào. Tôi chạy vào phòng Sư Phụ thử coi có đúng hay không. Ðúng như vậy, không một chú muỗi trong này! Không thể nào tưởng tượng! Muỗi cắn chúng tôi, nhưng vì kính trọng Sư Phụ, chúng đã không dám đụng vào mình mẩy của Ngài. Sau này, tôi mới ngộ ra rằng một hiền triết đắc đạo thì không còn nghiệp chướng và đã vượt lên khỏi sự tấn công của muỗi. Chỉ khi nào lãnh nghiệp chướng chúng sinh, mùi nghiệp chướng mới lôi cuốn loài muỗi tới tấn công. Tối hôm đó chúng tôi ngủ như "bướm trong tổ kén" giữa những tiếng vo ve như hăm dọa của các phi đội muỗi. Nhưng lạ thay, khi chúng tôi bắt đầu vào giấc điệp, âm thanh ồn ào kia cũng dần dần biến mất. Sáng hôm sau, tôi kể Sư Phụ rằng những chú muỗi kia hình như đi đâu hết và tôi vô cùng cảm phục lực thần thông của Sư Phụ. Sư Phụ cười chỉ tay về phía mấy cái ly trong vắt, bảo rằng đó là thần thông của Sư Phụ đấy. Thì ra Sư Phụ đã không đành lòng nhìn đệ tử cực khổ bị muỗi "ăn tươi nuốt sống" nên nửa đêm đã dậy, dùng những cái ly kia bắt chúng đem thả ra ngoài. Ngài đã mang ra gần hai trăm con muỗi; thảo nào chúng tôi được ngủ ngon lành.

Mấy hôm sau, chúng tôi rời biệt thự núi Ðài Trung, mạo hiểm hướng về phía dãy núi vô danh bên cạnh. Chiếc xe nhỏ bé của chúng tôi lắc lên nhồi xuống trên đoạn đường gồ ghề lởm chởm, thỉnh thoảng bị chắn lối bởi những nhánh cây vừa to vừa cứng tưởng chừng như không thể nào đi được nữa. Tuy nhiên, Sư Phụ bảo vị xuất gia ngồi ở bánh lái cứ tiếp tục tiến lên. Quả thật, sau khi chúng tôi băng qua những rặng cây dầy chằng chịt, đường đi lại mở ra trước mặt. Ðây là một cuộc mạo hiểm đáng sợ đối với những người không gan dạ. Nhưng đó mới chỉ là giai đoạn mở đầu cho một cuộc phiêu lưu dài hơn nữa. Trong những vùng núi non xa xôi hẻo lánh, đường gập ghềnh quanh co nhỏ hẹp. Có những chỗ chỉ rộng vừa đủ cho xe đi, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục; một bên là đồi còn bên kia là vực thẳm. Chúng tôi suýt bị nạn nhiều lần! Nhưng đương nhiên, sức gia trì của Sư Phụ đã đưa chúng tôi vượt qua tất cả hiểm nghèo trên suốt chuyến đi.

Khi vào sâu trong núi, chúng tôi gặp một nông dân. Ðây là một sự ngẫu nhiên kỳ lạ xảy ra lần thứ hai; người nông dân này cũng ăn chay trường. Ông cho chúng tôi một cái rạp trên núi làm nơi tạm trú. Thế là chúng tôi ở đó, không một tiện nghi nào cả. Phía trước không có mái là chỗ ngủ cho đệ tử phái nữ. Sư Phụ ngủ trong phòng chứa đồ nhỏ xíu phía sau. (Ngài muốn ngủ chỗ không có mái, nhưng đệ tử nhất định không cho.

Vì lo lắng thương yêu đệ tử, Sư Phụ không ngớt hỏi thăm xem chúng tôi có ngủ được không, và tất cả chúng tôi đều đáp: "Không sao đâu Sư Phụ!". Lúc trước bị bầy muỗi hành hạ, bây giờ được ngủ trong cái rạp mát mẻ, yên tịnh, không bị muỗi như vầy là phước báu lắm rồi. Không những thế, nằm ngửa dưới sàn nhà ngắm sao lấp lánh trên nền trời, hưởng không khí trong mát, đối với chúng tôi không khác nào được ngủ trong cung của Ðất Mẹ! Chúng tôi rất biết ơn!

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chúng tôi khám phá thấy sàn nhà chung quanh chỗ nằm của chúng tôi đẫm ướt sương mai vì chúng tôi ngủ ngay dưới bầu trời. Nhưng, lạ thay, túi ngủ của chúng tôi và sàn nhà chung quanh túi ngủ hoàn toàn không ướt! Phép mầu xảy ra quá rõ ràng! Chúng tôi có nghe chuyện Hòa Thượng Quảng Khâm (trưởng của một ngôi chùa ở Formosa nổi tiếng tu khổ hạnh) ban đêm tọa thiền ngoài trời và sương không bao giờ đụng tới. Nhưng tôi biết chắc chắn trường hợp này không phải thế; chúng tôi tu hành chưa có bao nhiêu. Tôi đi báo cho Sư Phụ biết ngay lập tức, Ngài cười nói rằng chuyện thần kỳ đó tự nhiên xảy ra, vì Ngài đã lo lắng chúng tôi phải ngủ ngoài trời sương ướt. Ngài đã không khoa tay múa chân hay niệm thần chú để đuổi sương đi mà chỉ quan tâm về sức khỏe của đệ tử, và vì đó là một điều cần thiết, nên phép mầu đã xảy ra một cách tự nhiên. Tất cả những chuyện thần kỳ này xảy ra là thần thông của Sư Phụ, "làm mà không làm".

Chúng tôi tiếp tục sống trên núi một thời gian, có được những cơ hội bằng vàng để học hỏi những phương thức sống còn trong núi rừng hoang dã, như Sư Phụ đã muốn dạy chúng tôi. Những tháng ngày lưu trú trên núi quanh tỉnh Ðài Trung đã vẽ một cầu vồng ngũ sắc lên bức tranh đời buồn chán của tôi trước kia, những kỷ niệm đẹp tuyệt vời, không thể nào quên. Giấc mơ lớn nhất trong đời tôi là được sống ẩn dật tu hành trên Hy Mã Lạp Sơn. Mặc dầu mơ ước chưa thành, nhưng cuộc phiêu lưu trên núi với Sư Phụ đã bù đắp rất nhiều tiếc nuối trong tôi.

Ghi danh để nhận bản tin bằng điện tử

Quý vị sẽ nhận được bản tin mới nhất bằng điện tử, cũng như giáo lý chọn lọc và lời pháp cam lồ, v.v...

Bản Tin #122
Mục Lục