Do sư tỷ đồng tu Feng Qing,    Luân Ðôn, Anh Quốc
(Nguyên văn tiếng Anh)

Một số bài báo nói về tình thương vô điều kiện của Sư Phụ đối với tất cả mọi chúng sinh được in trong Bản Tin số 125. Những thí dụ về tình thương vô hạn của Sư Phụ đã giúp tôi nhận thức rằng khai ngộ có nhiều phương diện, chứ không phải chỉ là thể nghiệm ánh sáng và âm thanh bên trong; và những thể nghiệm này không phải là cách duy nhất để đo lường đẳng cấp về sự tiến bộ tâm linh.

Sau khi thọ Tâm Ấn, tôi đã hiểu lầm bản chất của sự khai ngộ và chỉ chấp vào thể nghiệm bên trong. Tôi nghĩ rằng để đạt được đẳng cấp tối cao, tôi phải liên tục ngồi rất yên lặng, và không nghĩ ngợi điều gì. Nếu có ai làm gián đoạn sự thiền định của tôi, nhất là khi đang nhập định, tôi cảm thấy rất buồn bực, thậm chí còn giận dữ rất lâu. Khi chấp vào sự thiền định như vậy, hoàn cảnh bên ngoài của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi dọn vào một nhà tập thể, sống chung với bốn mươi phụ nữ khác trong vùng Soho không có ban đêm của Luân Ðôn. Tệ nhất là tôi phải ở chung với một phụ nữ mở máy phát thanh suốt ngày đêm, ngay cả khi cô đang ngủ. Cô nói không thể sống mà không có nhạc thời trang làm nền tảng, và máy phát thanh của cô thậm chí cũng không có ống nghe. Cho nên tôi phải "thưởng thức" nhạc trong phòng, cùng những tiếng động ngoài đường. Tôi có thể nghe được tiếng nhạc, tiếng khiêu vũ cùng hò hét của những người nhậu nhẹt cho đến gần sáng. Mỗi ngày tôi đều cầu nguyện Sư Phụ giúp đỡ, vì sự phá rối liên tục khiến tôi không cách nào tập trung thiền định. Lối sống này kéo dài gần mười tháng.

Sau khi rời nhà tập thể, tôi rất ngạc nhiên khi khám phá rằng, dù là tôi thiền không giỏi hơn trước, nhưng đã tiến bộ rất nhiều trong sự tu hành. Lý do là tôi đã học được một bài học quan trọng -- cần phải cố gắng tập thương vô điều kiện -- trong nhà tập thể nói riêng và vùng Soho nói chung.

Khi sống ở Trung Hoa, tôi cảm thấy mình có sự kỳ thị chủng tộc đối với người da đen. Khi mới đến Anh Quốc, tôi sống ở vùng duyên hải miền nam nước Anh, nơi tôi ít khi nào gặp người da đen. Tuy nhiên, trong khi ở vùng Soho, nhất là trong nhà tập thể, phần lớn những phụ nữ đều là người da đen. Qua sự chung đụng (có lần tôi ở chung phòng với một cô da đen), tôi có cơ hội học hỏi từ họ, và thấy rằng họ rất đằm thắm, cởi mở và dễ thương. Do đó, sự kỳ thị chủng tộc đã biến mất; tôi nhận thấy rằng con người từ mọi quốc gia và màu đa đều bình đẳng. Chúng ta đến từ một nguồn gốc -- Thượng Ðế -- ánh sáng và âm thanh; tất cả chúng ta đều là con cái Thượng Ðế. Chẳng bao lâu sau tôi đã làm bạn với những sư tỷ da đen và bày tỏ tình thương của tôi dành cho họ. Chúng tôi cùng chia sẻ vui buồn; và mỗi ngày tôi đều cầu nguyện cho họ tìm được chỗ ở cố định và được hưởng tình trạng thường trú tại Anh Quốc. Tôi thậm chí còn giúp đỡ họ về mặt vật chất và tài chánh những khi có điều kiện.

Trong khu vực Soho, mỗi ngày tôi gặp rất nhiều người vô gia cư. Ðiều này đã cho tôi có cơ hội ở chung và bày tỏ sự cảm thông, lòng trắc ẩn và tình thương đối với họ. Khi họ xin tiền, tôi luôn luôn giúp đỡ, dù rằng chính tôi cũng là một kẻ không nhà. So với trước kia, tôi không có đủ giờ thiền vì hoàn cảnh không cho phép. Tuy nhiên tôi cảm nhận được sự thăng tiến tâm linh. Trước đây, tình thương của tôi chỉ chú trọng vào những người trong gia đình, thân nhân và bạn bè, theo kiểu ống kính máy hình thâu cảnh trí vào khung để đưa vào tiêu điểm. Giờ đây tình thương của tôi đã trải rộng đến những người lạ và những người thuộc các quốc gia, chủng tộc và tầng lớp xã hội khác nhau.

Chúng ta nên ban tặng tình thương một cách bình đẳng, thậm chí cho cả thú vật, cây cỏ, côn trùng, đất đá và những chúng sinh vô hình, vì tất cả chúng ta đều đến từ một nguồn gốc -- hào quang và âm thanh của Thượng Ðế. Hãy xem tình thương vô điều kiện của Sư Phụ dành cho chúng ta. Bất kể hành xử ra sao, nếu chúng ta quyết định đặt mình trong lòng tay Thượng Ðế, Sư Phụ sẽ chấp nhận chúng ta làm đệ tử và rửa sạch nghiệp chướng cho chúng ta. Sư Phụ đã làm một tấm gương tuyệt vời cho chúng ta trong việc ban tặng tình thương vô điều kiện cho tất cả mọi chúng sinh trong vũ trụ.

Chúng ta hãy đóng góp cho xã hội và bày tỏ tình thương vô điều kiện vì hạnh phúc nhân loài. Ðây mới là cách chính đáng để đo lường sự tiến bộ tâm linh. Như Sư Phụ đã dạy: "Chẳng bao lâu, rất nhiều, có thể là tất cả quý vị sẽ trở thành người lãnh đạo trong môi trường sống của mình để dẫn dắt nhân loại vào một lối sống mới, suy nghĩ mới. Chúng ta phải làm một tấm gương sáng cho sự hy sinh và tình thương chân thật".

"Trong khi còn sống, chúng ta phải cống hiến trọn đời mình cho sự thiện lành, cho sự tiến bộ của nhân loại, cho toàn thế giới, và toàn vũ trụ" (từ băng thâu hình số 240, "Lãnh Ðạo Thế Giới Bước Vào Một Kỷ Nguyên Mới" năm 1992).