Ðàm thoại giữa Thanh Hải Vô Thượng Sư và các đồng tu tại buổi trà đàm,
Trung Tâm Floria, Hoa Kỳ, Ngày 12 tháng 5, 2002 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)

Chúng ta tu hành Pháp Môn Quán Âm càng nhiều thì lực lượng càng mạnh. Nhưng những đồng tu mới chưa quen được liền lực gia trì quá lớn của Thượng Ðế, cho nên họ chỉ ngồi thiền hai, ba tiếng mỗi ngày cũng được, rồi từ từ ngồi lâu thêm. Có người có thể thiền 8 tiếng, 18 tiếng, hay 24 tiếng mỗi ngày sau khi đã tu hành một thời gian lâu. Nhưng các đồng tu mới không thiền được quá nhiều; nếu làm, họ có thể bị phiền phức vì không thể chịu được nhiều lực lượng của Thượng Ðế. Mặc dầu lực lượng này nguyên thủy là của mình, nhưng chúng ta vẫn có thể bị phiền phức nếu chưa quen hoặc chưa tự thích ứng được, khi bỗng nhiên tiếp nhận quá nhiều lực lượng. Ðó là lý do vì sao tôi nói rằng quý vị thiền hai tới ba tiếng mỗi ngày cũng được. Ðối với những người học Pháp Phương Tiện, nửa tiếng đến một tiếng là đủ. Không phải càng "tham lam" tu hành quý vị càng trở nên tốt. Dĩ nhiên, tu nhiều thêm thì có ích, nhưng quý vị vẫn phải từ từ.

Vài đại hành giả tại Hy-Mã-Lạp-Sơn tu suốt cả ngày. Họ thiền từ 8 đến 18 tiếng mỗi ngày, nên thần thông họ rất lớn. Họ có thể hiện ra và biến mất ngay tức khắc trước khi quý vị biết được. Dĩ nhiên, đó là thân thể ánh sáng bên trong của họ. Ðôi khi chúng ta chạm vào được hóa thân này như đang chạm vào nhục thể. Thử chạm vào người bên cạnh quý vị xem. (Sư Phụ và thính chúng cười) Biết đâu đó là hóa thân. (Cười) Những người tu hành đó đẳng cấp rất cao, cho nên họ có vô số hóa thân. Ðó chỉ là kết quả của sự tu hành nhiều đời nhiều kiếp.

Làm sao được như vậy? Thân thể chúng ta và những tế bào trong thân thể tiến hóa; linh hồn cũng vậy. Hầu hết mọi người phải cần hàng triệu năm mới phát triển đến đẳng cấp này theo hệ thống tuần hoàn thiên nhiên. Tuy nhiên, với Pháp Môn Quán Âm, chỉ cần hai đến ba tuần là có thể đạt được đẳng cấp mà người thường cần phải tu tập nhiều kiếp mới đạt được. Thật ra, đây không thật sự là tu tập, mà chỉ là hội nhập vào hệ thống tuần hoàn trong vũ trụ. Bình thường, những người không tu Pháp Quán Âm, nhưng chỉ nương vào sự hành thiện, giữ giới, có đạo đức, chỉ có thể đạt đến đẳng cấp này sau nhiều a tăng kỳ kiếp.

Pháp môn Quán Âm bao gồm sự tu tập tâm linh, giữ giới luật, thanh tịnh hóa thân, khẩu, ý, và thiền quán Âm Thanh và ánh Sáng bên trong để chúng ta có thể tự nâng cao chính mình đối với toàn bộ hệ thống tiến hóa của vũ trụ. Con người vốn thô thiển. Những tế bào và não bộ tất cả đều thô thiển. Họ phải dần dần tiến hóa để trở thành những con người thông minh. Sau khi tu pháp môn Quán Âm, chúng ta có thể tiến hóa thành những con người thông minh hơn, có cả hai đẳng cấp tâm linh và lực lượng thần thông; không phải là thần thông hữu hình mà là một loại thần thông "làm mà không làm". Càng tu tập pháp môn này, chúng ta càng phát triển lên cao, và càng trở thành những chúng sinh cao đẳng. Chúng ta sẽ tiến bộ nhanh chóng trong guồng máy tiến hóa.

Khi loài người mới xuất hiện trên hành tinh này trong thời rất xa xưa, một số trông giống như đười ươi, không phải chỉ ở hình dáng bên ngoài mà kể cả cách suy nghĩ và hành động. Thời đó, loài người không thể làm được gì nhiều, rồi từ từ phát triển thành con người hiện tại. Nếu tu pháp môn Quán Âm, chúng ta có thể vượt qua nhiều đẳng cấp mà không cần phải đợi hàng triệu năm cho việc tiến hóa xảy ra.

Pháp Môn Quán Âm không phải là thần thoại hay mê tín. Chỉ là chúng ta có một hệ thống nội tại giúp chính mình tiến triển. Ngay cả nếu chúng ta không gia tăng tốc độ, nó vẫn tự nhiên tiến lên, dù là chậm chạp. Pháp Môn Quán Âm làm gia tăng tốc độ của hệ thống này. Do đó, khi mới bắt đầu tu pháp môn này, chúng ta không thể tu quá nhiều; hai đến ba giờ mỗi ngày là đủ.

Những tu sĩ tại Hy-Mã-Lạp-Sơn tu luyện suốt ngày, và thường ở trong định; cho nên họ có thần thông rất lớn. Họ biến hóa, hiện ra và biến mất, chúng ta không bao giờ nắm giữ họ được! Một số đồng tu chúng ta cũng đã thấy hóa thân của Minh Sư trong lúc thiền hoặc lúc ở nhà. Ðôi khi hóa thân Minh Sư nói chuyện với họ. Họ thấy Ngài không chỉ qua linh ảnh, mà ngay cả lúc đang mở mắt, giống như tôi đang nhìn quý vị bây giờ. Thậm chí họ còn có thể bắt tay Ngài. Nhưng thể này của Minh Sư không ở lại lâu. Dĩ nhiên hóa thân của Minh Sư có thể ở lại, nhưng không cần thiết. Và hình dạng này của Minh Sư chỉ nói vài lời rồi đi ngay. Những đồng tu đó thật sự có được thể nghiệm này bởi vì họ đã tu Pháp Môn Quán Âm nhiều đời nhiều kiếp rồi, hoặc đã tu hành rất tinh tấn trong kiếp này.

Nếu chúng ta không tu pháp môn này thì thật là điều đáng tiếc! Tu tập càng nhiều, chúng ta càng trở nên vĩ đại. Nếu thật sự biết được tu pháp môn này có ích lợi ra sao, đôi khi chúng ta muốn bỏ cả thế gian, trốn đi những nơi bí mật để tu hành. Bên trong chúng ta có rất nhiều tiềm năng chưa phát triển. Ở thế giới này, chúng ta bất lực, sống cuộc đời nghèo khổ như kẻ ăn mày. Nhưng không sao. Chúng ta có thể từ từ. Có thể nhiều kiếp sau kể từ bây giờ, thần thông của chúng ta sẽ trở thành vĩ đại!

Quý vị có đọc chuyện của Yogananda chưa? (một vị thánh vĩ đại bên Ấn Ðộ vào thế kỷ 20) (Thính giả: Dạ.) Sư Phụ của Ngài, Babaji, thường đến rồi đi, và các đệ tử không bao giờ giữ được Ngài. Ðôi lúc Babaji đến nhà một đệ tử rồi biến mất, và người đệ tử có thể tưởng rằng Thầy của họ đi rồi. Vì Babaji có thể dấu mình trong gió, mưa, nắng, và không khí, quý vị không bao giờ có thể giữ Ngài lại được vì Ngài tu hành đã lâu lắm rồi! Những vị Minh Sư đó khác hẳn người thuờng. Họ bay chứ không đi bộ. Ðôi lúc họ cũng không thèm bay -- họ ẩn mình trong không khí và biến mất. Chúng ta phải đầy đủ công đức mới thấy được hóa thân của họ.

Vài đồng tu chúng ta cũng thấy được hóa thân loại này. Tôi đã nghe chuyện người ta thấy hóa thân của tôi, phải không? (Phải) Cô có thấy à? Ðó là thể ánh sáng bên trong hay là thể xác của Minh Sư? (Sư tỷ A: Trông giống như thân người, nhưng không nói chuyện.) Có thể cô chưa tiến hóa đến đẳng cấp có thể đàm thoại được với hóa thân. (Sư Phụ và thính giả cười) Nhưng vậy cũng là tốt lắm rồi! Tu thêm nữa rồi hóa thân của Minh Sư sẽ nói chuyện với cô. (Sư Phụ và thính chúng cười) Cô có sờ hóa thân được không? (Sư tỷ A: Hóa thân của Sư Phụ quay đầu lại, cười với con. Cả hai cùng đi trên một chuyến xe buýt.) Cùng đi xe buýt à? Khổ cho tôi thế! (Cười) Có lẽ lúc đó tôi có quá nhiều đệ tử, và không có tiền! (Sư Phụ và thính chúng cười) Hãy kể lại câu chuyện này, bởi vì họ chưa nghe và không hiểu chúng ta cười chuyện gì.