Sư tỷ A: Khoảng tám năm về trước, con đang đi trên một chuyến xe buýt tại địa phương Tân Châu thì con thấy Sư Phụ. Ngài ngồi đối diện với con, chỉ cách có một ghế. Nhưng lúc đó con không biết Sư Phụ. Khi xe buýt đi ngang qua Chungli và ngừng lại ở Lungtan, Sư Phụ xuống xe, rồi Ngài quay lại mỉm cười với con sau khi băng qua đường. Con nghĩ: "Kỳ thật, người này làm cho mình cảm thấy thoải mái!" Ngày hôm sau, con thấy một tấm bích chương cũng tại chỗ đó, cho biết có vị Minh Sư từ Hy-Mã-Lạp-Sơn đến thuyết pháp. Lúc đó con mới biết ra người mà con thấy hôm trước là vị Minh Sư trong hình.

Sư Phụ: Có thể lúc đó Bà ấy đang đi xe buýt đến nơi thuyết pháp. (Sư Phụ và thính chúng cười)

Sư tỷ A: Con cũng nghĩ vậy. Nhưng sau này một sư tỷ gần đó cho biết Sư Phụ đang bế quan. Vả lại, Ngài không thể chỉ đi có một mình.

Sư Phụ: Phải, tôi không nhớ Bà ấy có khi nào đi xe buýt ở Formosa, nhưng có thể lúc đó Bà không có tiền! (Cười) Hoặc có thể Bà lén đi một mình mà không cho tôi biết. (Sư Phụ cười) Có những người lúc chưa tu đã thấy hóa thân của Minh Sư tại nhà, sau đó họ trở thành đồng tu.

Sư tỷ B: Khoảng bảy, tám năm trước, khi mới về đến nhà, người thuê nhà con nói rằng: "Thật tội nghiệp cho cô không có mặt ở nhà -- Sư Phụ cô vừa mới ở đây! (Cười) Ngài hỏi tôi: ‘Sư tỷ có đói không? Ðã ăn uống gì chưa?’ Tôi nói: ‘Tôi không đói. Tôi không muốn ăn’. Rồi Sư Phụ cô nói: ‘Sư tỷ nên ăn. Ðến đây, để tôi vo gạo và nấu cơm cho sư tỷ’. Sư Phụ cô thật là tài tình! Ngài biết cả chỗ cô để gạo!" (Thính chúng cười) Người thuê nhà con nói bà ta không phiền Sư Phụ phải nấu ăn, và thêm rằng: "Thật đáng tiếc cô không về nhà kịp thời". Bà ấy hoàn toàn không biết rằng bà đã trông thấy hóa thân Sư Phụ!

Sư Phụ: Uổng quá bà ấy không ăn cơm Sư Phụ nấu. Cô không thấy tận mắt à?

Sư tỷ B: Dạ không. Biết Sư Phụ đến nhà là con vui lắm rồi!

Sư tỷ C: Sư Phụ, câu chuyện này không phải là thể nghiệm của chính con, nhưng là chuyện của một sư tỷ đồng tu kể cho con nghe. Người hàng xóm của cô đã ngoài 80 tuổi khi ông ấy qua đời mới đây. Trước khi chết, vị sư tỷ cho ông xem một tấm hình của Sư Phụ, khiến ông nhớ đến một chuyện đã xảy ra khoảng 40 hay 50 năm trước, khi ông được quân đội Nhật thâu nạp và gởi đến Manila, Phi Luật Tân. Chiếc thuyền đưa ông đến Manila chìm xuống đáy biển khi đi ngang một mương biển rất sâu. Từ biển sâu, ông thấy hóa thân Sư Phụ đến cứu ông, và ông thoát khỏi chết đuối. Khi thấy hình Sư Phụ ngoài bìa cuốn Lời Pháp Cam Lồ, ông nhận ra người phụ nữ trong hình giống y như người đã cứu mạng ông nhiều năm về trước. Ông rất biết ơn Sư Phụ đã cứu mạng.

Sư tỷ D: Sư Phụ, cha chồng của con có lần nói với con rằng khi ông vào bệnh viện, ông thấy hóa thân Sư Phụ đến gặp. Lúc đó Sư Phụ mặc đồ trắng và hỏi ông: "Ông có biết tôi là ai không?" Ông đáp: "Bà chỉ là một bà già!" (Cười) Sư Phụ liền trả lời: "Nhìn lại đi, nhìn cho kỹ". Rồi ông nghĩ: "Có thể bà là sư phụ của con trai mình -- Sư Phụ Thanh Hải!" Rồi Sư Phụ nói: "Hãy tự chăm sóc sức khỏe; ông sẽ không sao cả". Nghe vậy, ông vui sướng quá, cảm động đến nỗi bật khóc; chẳng bao lâu Sư Phụ biến mất. Ngày hôm sau, cha chồng con nhận được điện thoại của chúng con báo tin sẽ đến đón ông, và ông có thể chung sống với chúng con. Ông vui mừng khôn tả. Xin cám ơn Sư Phụ!

Sư tỷ E: Hơn mười năm trước, con đến thăm một người bạn, trên lối về con bị lạc. Con loanh quanh thật lâu mà vẫn không tìm được đường về. Sau đó con thấy Sư Phụ trước mặt, giống như trong tấm hình mà Ngài trang sức như Quán Thế Âm Bồ Tát! Con liền đi theo sự hướng dẫn của hóa thân Sư Phụ, và tìm được đường về nhà!

Sư Phụ: Hay lắm!

Sư tỷ E: Sau đó con thỉnh một tấm hình giống vậy. (Sư Phụ và thính chúng cười) Sau thể nghiệm này, Sư Phụ mặc bộ đồ mà con đã thấy Ngài mặc trong thể nghiệm.

Sư Phụ: Tấm hình của tôi mặc y phục trắng đã dẫn cô về nhà?

Sư tỷ E: Dạ phải!

Sư Phụ: Vẫn còn nhiều người có thể nghiệm! Ðiều mà chúng ta đang nói ở đây là hóa thân của Minh Sư có thể nói chuyện với quý vị bằng nhục thể. Ðây là một trường hợp đặc biệt, không phải như hóa thân mà quý vị thấy trong thiền định. Những điều quý vị thấy trong lúc thiền định là cảnh giới bên trong. Cái mà chúng ta đang nói đến ở đây là hóa thân của Minh Sư tiếp xúc với một người trong cảnh giới vật chất, điều này khác với những cái mà quý vị thấy lúc thiền. Trong những trường hợp này, vị Minh Sư từ cảnh giới trên đi xuống để gặp quý vị. Nhưng khi quý vị thấy Minh Sư trong thiền định, có nghĩa là quý vị đã thăng hoa lên một cảnh giới cao hơn. Nếu quý vị thấy Minh Sư bằng mắt trần, có nghĩa là Minh Sư đi xuống để giao tiếp với quý vị trong thế giới này. Vị Minh Sư mà quý vị đang thấy hiện giờ không phải là "đi lên" hay "đi xuống". Ðây gọi là cảnh giới "Tiệc Trà". (Sư Phụ và thính chúng cười)

Sư huynh A: Con có hai câu chuyện, nhưng đây không phải là thể nghiệm của con. Chuyện thứ nhất là từ đứa cháu trai của vợ con. Khi mẹ vợ con mới thọ pháp, một hôm bà dẫn cháu ngoại ra Vườn Trẻ Ðài Bắc. Tới đó, đứa bé nói nó muốn đi nhà vệ sinh, do đó bà đi tản bộ trong lúc cháu vào phòng vệ sinh. Sau khi ra, cháu không thấy bà ngoại đâu cả, nó sợ quá. Lúc đó, nó biết rằng không nên khóc vì sợ bị người xấu bắt đi, bởi vì nếu khóc, người ta sẽ biết nó đang đi lạc.

Sư Phụ: Ðứa bé được mấy tuổi?

Sư huynh A: Khoảng bốn, năm tuổi. Trong lúc đang sợ thì Sư Phụ đến nói chuyện với nó rằng: "Hãy đi theo Sư Phụ, đừng khóc nhé!" Nó liền theo sát phía sau Sư Phụ và tìm thấy bà ngoại sau khi đi qua hai nơi. Rồi nó kể với bà: "Con vừa mới thấy Sư Phụ. Ngài dẫn con đi gặp ngoại". Ðây là lần đầu tiên con nghe nói hóa thân Sư Phụ thị hiện gần nhà chúng con. Trước đó con chỉ có thể nghiệm bị khảo và bị Sư Phụ đánh thức trong mơ. (Sư Phụ và thính chúng cười)

Thêm một câu chuyện khác về thể nghiệm của một chị đồng tu ở Tân Châu. Một ngày trước khi thọ pháp, chị đi mua thức ăn tại một cửa chợ, ở đó có một vị ni cô nhỏ đưa cho chị một cuốn sách biếu và bảo chị đi nghe thuyết pháp. Nhìn bìa sách chị nghĩ rằng: "Chà, không phải người trong hình này cũng là vị ni cô cho mình cuốn sách sao?" (Cười) Nhưng khi chị quay lại thì không thấy Sư Phụ đâu cả. Sư Phụ không những xuất hiện trước mặt mà còn nói chuyện với chị. Dĩ nhiên, sau đó chị đã thọ pháp.

Sư Phụ: Quý vị làm việc chưa đủ hoàn mỹ! Thấy không, tôi phải tự tay đi phát sách biếu! (Cười) Mấy người làm việc lười biếng! Quý vị bỏ sót một đệ tử của tôi, và tôi phải tự mình đi kiếm cô ta! Thấy không, tốt hơn là tôi chỉ nên dựa vào chính mình! (Sư Phụ và thính chúng cười)

Sư tỷ F: Con gái của con thường hay chuyện trò với Sư Phụ từ tấm bé. Nhưng con cố tránh hỏi nó về những chuyện này, bởi vì chúng ta không nên hỏi thể nghiệm người khác. Có một hôm, nó hành động rất kỳ lạ. Khi con đang nói chuyện với một đồng tu, nó cứ cúi đầu chào chỗ này, chỗ kia. Con thấy lạ quá nên hỏi nó: "Con đang làm gì đó?" Nó nói: "Sư Phụ đến rồi!" Con trả lời: "Nếu Sư Phụ đến thì chỉ chào một mình Ngài thôi chứ!" Bé nói: "Nhưng Ngài cứ di chuyển hoài!" (Cười) Và con đáp: "Cho mẹ biết Sư Phụ đang ở đâu để mẹ không tông vào Ngài!" (Cười)

Khi bé được hai, ba tuổi, con dẫn nó đến một chiếc cầu treo ngang hồ Bitan, Ðài Bắc (hồ lớn nhất tại Ðài Bắc). Con đặt nó trên cầu và bảo: "Ngồi đây. Mẹ phải mua vài thứ đồ. Nếu có người xấu muốn bắt con đi, hãy la lên kêu mẹ". Nó trả lời: "Con sẽ gọi Sư Phụ, không gọi mẹ!" (Sư Phụ và thính chúng cười) Một hôm khác, con và bé đi chơi chung với vài đồng tu. Con thấy một tảng đá lớn, và bảo bé cùng với một đứa bé đồng tu đứng trên tảng đá để con chụp hình. Muốn hình đẹp, con bảo chúng bước lui một tí. Sau khi chụp hình, con đến bên bé thì mới biết ngay sau tảng đá là biển. Mấy đứa nhỏ đã đứng trên mé của tảng đá và gần rớt xuống biển! Con hỏi bé: "Sao con không nói cho mẹ biết?" Nó trả lời: "Sư Phụ ở đây mà. Con không sợ!" Vào lúc đó, nó thường nói tới chuyện Sư Phụ đến thăm, khi đó con không nghĩ là Sư Phụ thật sự có đến. Sau khi hình rửa ra, thấy cánh tay của bé trong suốt, và có thể thấy biển phía sau xuyên qua cánh tay nó. Người chủ tiệm ảnh rất ngạc nhiên, hỏi: "Sao lạ vậy?"

Sư Phụ: Có thể phim của cô bị trục trặc. (Cười)

Sư tỷ G: Bảy tám năm trước, có một hôm, con lái xe đến Dương Minh Sơn và cho một phụ nữ xin quá giang. Con cho bà một cuốn sách biếu của Sư Phụ và hình như bà là một Phật tử. Khi thấy sách biếu, bà nói: "Chà, hình như trước đây tôi có thấy vị Minh Sư này!" Cuối cùng, bà tiết lộ rằng nhiều lần khi bà và chồng bà lái xe gắn máy trên đường đến Trung Tâm Dương Minh, họ thấy một ni cô đang chạy bộ dọc đường. Bà cảm thấy lạ vì vị ni cô chạy bộ ngay cả lúc trời mưa, và hình như không bị mưa ướt mặc dầu không có áo mưa.

Khi con cho bà quá giang về nhà ở Wanli, xe đi ngang Trung Tâm Dương Minh, bà chỉ vào một nơi và nói: "Vị ni cô tôi thấy đã biến mất ở chỗ này, nhưng tôi không thấy có chùa nào ở đây cả!" Nơi bà chỉ là địa điểm của Trung Tâm, nơi Sư Phụ đã cư ngụ trước kia. Nhưng lúc bà thấy Sư Phụ thì Ngài đang ở nước ngoài, không phải tại Formosa. Rồi bà nói: "Khi trời nắng, vị ni cô này chạy; khi trời mưa vị ni cô này cũng chạy". (Sư Phụ và thính chúng cười) Cả bà và chồng bà đều thấy. Rồi con cho bà vài cuốn Bản Tin của Sư Phụ và một cuốn sách biếu, và hỏi bà thấy Sư Phụ trong hình dáng nào. Bà nói đó là hình trên ấn bản cũ của cuốn sách biếu, lúc Sư Phụ còn mặc đồ như một ni cô. Cám ơn Sư Phụ! (Thính giả vỗ tay)

Sư Phụ: Tại sao cô cám ơn tôi? Tôi chỉ chạy bộ thôi mà. (Sư Phụ và thính chúng cười) Người ta cám ơn tôi chỉ vì tôi tập thể dục. Quý vị tin được không chứ? (Sư Phụ và thính chúng cười) Chỉ vì tôi chán ở Dương Minh Sơn quá, họ đóng hộp tôi trong đó, nên tôi phải ra ngoài chạy bộ một chút để hít thở không khí trong lành! Khi kể thể nghiệm, quý vị không bao giờ nói hết! (Cười)

Trở Về Mục Lục