Sư Phụ Khai Thị


Thành ra, quý vị nên hiểu rằng Chân Lý rất giản dị và nên trân quý nó. Càng quý nó, quý vị càng hiểu nhiều hơn. Càng tin vào Bản Lai thật sự của tôi, quý vị càng tìm thấy Bản Lai thật sự của quý vị ở bên trong. Quý vị sẽ không bao giờ ngộ được Bản Lai thật sự của mình nếu không tin vào một vị Minh Sư khai ngộ. Không quý vị nào ở đây ngộ được Bản Lai thật sự của mình. Vì quý vị tới đây để học với tôi, nếu tôi không phải là Minh Sư khai ngộ thì ai là? Tới chừng nào quý vị mới ngộ ra Bản Lai thật sự của mình? Do đó, càng tôn trọng Chân Lý, chúng ta càng tìm thấy nó lẹ và càng hiểu sâu rộng hơn. Càng tin tưởng vào vị Minh Sư khai ngộ dạy cho chúng ta về Chân Lý, thì chúng ta càng mau tìm thấy Bản Lai Diện Mục của mình ở bên trong. Chúng ta giúp nhiều người bước vào con đường đạo bao nhiêu, chúng ta càng được nhiều công đức bấy nhiêu. Cho nên, tôi nói rằng một người tu hành không có công đức gì cả nếu chỉ tu trong những cái hang trên núi, bởi vì họ không lợi ích cho người khác. Chúng ta nhận được trí huệ từ Thượng Ðế nhưng lại không áp dụng nó vào việc giúp đỡ người khác. Thành thử, xuất gia hay tại gia tu hành đều được cả. Ðiều tốt nhất là nếu chúng ta tu hành chăm chỉ và thật sự muốn làm lợi ích chúng sinh -- thì dù đạt được quả vị Thánh nhân Bồ tát hay không cũng không thành vấn đề. Nếu có ý định tốt, chúng ta sẽ trở thành một chúng sinh hoàn toàn khai ngộ, trông cũng giống như một người bình thường. Miễn sao chúng ta hoàn toàn nhận thức được Bản Lai Diện Mục của mình là chúng ta trở thành một chúng sinh hoàn toàn khai ngộ.


Chúng ta không nên quá nghiêm trọng về vấn đề tu hành, mà chỉ xem nó như là một cái gì đó hay, hấp dẫn. Nghiêm trọng là một sự kiện trong lòng, một sự thiết tha muốn được trở thành một chúng sinh khai ngộ, mà chúng ta ai cũng biết, nhưng không nên cố tình để lộ ra ngoài, mặc lên người hoặc phô bày một cách nghiêm trọng, như muốn nói rằng: "Ta đang tu hành, ta không cần gì cả! Ta phải đạt quả vị thánh nhân. Mọi người đừng có đụng tới ta!" Mình không nên cư xử như vậy, mà phải để tự nhiên.

Những người tu hành tinh tấn là những người không quên Chân Lý bất cứ lúc nào, những người thật sự muốn biết Chân Ngã của họ, và thật sự muốn được giải thoát sinh tử. Lúc nào họ cũng nghĩ tới những chuyện này ngay cả lúc làm việc. Chưa chắc lúc nào họ cũng niệm tên năm vị. Thỉnh thoảng họ quên cũng không sao, nhưng thật tình trong lòng họ muốn giải thoát, và họ nghĩ tới tất cả những cái gì có liên quan tới tu hành, như Sư Phụ, Pháp Quán Âm, các bạn đồng tu. Họ chỉ muốn trở thành những người có trí huệ cao, khai ngộ. Những người này là những người tu hành tinh tấn, những người luôn luôn trong thiền.

Tu hành không có nghĩa là suốt ngày ngồi thiền. Nếu quý vị bị phân tâm trong lúc hành thiền thì cũng không ích lợi gì. Những người mới vào, khi ngồi thiền, họ tập trung dễ dàng hơn. Chẳng hạn như chúng ta đi vòng quanh, nhìn những cái mình trông thấy, rồi sự chú ý chạy ra ngoài, và chúng ta quên chẳng tập trung. Cho nên, khi mới bắt đầu tu, chúng ta nên ngồi lâu hơn thì tốt và tập trung nhiều hơn. Thì về sau, đi tới chỗ nào chúng ta cũng sẽ trụ tâm, trong bất cứ lúc nào. Lúc đó, mặc dù không đang ngồi, chúng ta cũng vẫn không bị phân tâm. Làm việc cũng giống như vậy.

Tôi đã nói quý vị rồi, rằng quý vị có thể tin cậy nhau trong số đồng tu chúng ta, thay vì cậy vào quan hệ họ hàng vô thường của cuộc đời, nhất là với những người không Tâm Ấn. Khi tới giờ từ trần, họ sẽ đi đường họ, còn chúng ta theo Sư Phụ và đồng tu. Quý vị không thể dựa vào những người không thể đi theo quý vị trong giờ phút lìa đời. Bởi vậy mới có câu: "Nhập một với Phật, Pháp, Tăng." Phật có nghĩa là những vị Minh Sư tại thế, Pháp có nghĩa là Pháp Môn Quán Âm quý báu, và Tăng ý chỉ cả nhóm đồng tu của chúng ta. Tăng không có nghĩa là Thánh nhân, mà nghĩa là "nhóm người tìm Chân Lý", "nhóm người biết Chân Lý". Chúng ta nên tin tưởng nơi họ bởi vì họ là những người bạn vĩnh viễn của chúng ta.

Ðừng làm hư mình nhiều quá; đừng cho người khác lý do để tội nghiệp cho quý vị. Vô ích! Trên thế giới này thiếu gì người đau khổ. Quý vị là may mắn nhất! Ðời sống của quý vị cũng dễ chịu lắm rồi! Quý vị có một vị Minh Sư tại thế và Pháp Môn Quán Âm, và số của quý vị sẽ được giải thoát trong vòng nhiều năm nữa hoặc thậm chí trong một thời hạn ngắn hơn. Nhưng những người kia không tu Pháp Quán Âm, họ phải luân hồi lại hoài hoài, và họ khổ rất nhiều.