Một Ðồng Cúng Dường

C ó một người keo kiệt không bao giờ biết tu hành. Vì chưa bao giờ làm việc từ thiện, nên ông ta cũng rất sợ các vị tăng ni đến xin bố thí. Tuy nhiên, bà vợ của ông rất tin Phật, thích niệm Phật và tu hành, đó là điều mà ông rất ghét. Một hôm, mẹ ông qua đời, bà vợ đề nghị: "Chúng ta hãy đi hành hương đến sông Hằng làm lễ cầu đức Phật gia hộ cho mẹ mình siêu thoát." Ông ta trả lời: "Ðược! Nhưng đừng đi xa tốn kém! Mình có thể đi chỗ nào gần."

Ði được nửa đường thì họ quyết định vào thăm một ngôi chùa. Tuy nhiên, họ sợ đến chùa sẽ có tăng ni, rồi lại phải cúng dường theo tục lệ. Cho nên họ đến nơi vào lúc tất cả các chư tăng đang ngủ. Thật ra khi vào chùa thì không thấy một ai, chỉ có vài tượng Phật và tượng Quan Thế Âm Bồ Tát.

Biết lòng keo kiệt của ông ấy, Quán Âm Bồ Tát thị hiện thành một vị sư ngồi đó. Sau khi lễ Phật xong, ông kinh ngạc trông thấy vị sư! Vị này là hiện thân của Quán Âm Bồ Tát, nói với ông rằng: "Ðạo hữu được vô lượng công đức vì đã đến thắp hương, lễ Phật. Ðạo hữu có muốn bần tăng làm lễ cầu siêu giúp đạo hữu không?" Ông ta trả lời: "Không! Không cần! Tôi có thể tự làm lấy một mình." Nhưng vị sư kia cứ khăng khăng: "Không sao! Lão tăng có thể làm lễ cho đạo hữu được. Không cần phải cúng dường gì cả, đạo hữu có thể cúng dường sau. Ðạo hữu chỉ cần cho biết là muốn cúng dường bao nhiêu." Theo tục lệ, những người đến lễ bái đều cúng dường cho nhà chùa.

Ông này nghĩ bụng: "Bây giờ mình cứ hứa đại với ổng. Sau đó mình bỏ đi thì làm sao ổng kiếm." Cho nên ông nói: "Ðược! Tôi sẽ cúng dường một đồng." Vị sư nói: "Tốt lắm! Một đồng là đủ, miễn có lòng thành là được." Rồi vị sư tụng nhiều bài kinh cho ông kia. Sau lễ cầu siêu, ông nói với vợ: "Giờ đã xong lễ cầu siêu. Mình đã hành hương và lễ Phật, và sư đã tụng kinh cho mình. Ngày mai mình về được rồi."

Vài ngày sau khi họ về đến nhà, vị sư kia bỗng nhiên xuất hiện tại tư gia. Người vợ vào trong nói với chồng: "Vị sư ở trên chùa đang chờ ngoài kia. Ông đã hứa cúng dường ổng một đồng. Bây giờ ổng đến lấy đó." Ông này hoảng hốt nói: "Trời ơi! Tôi đâu muốn cho ổng một đồng. Ra nói với ổng là tôi đang bệnh nặng, không tiếp khách được. Biểu ổng đi đi." Dĩ nhiên bà vợ biết chồng rất keo kiệt, bà chỉ còn có cách là đi ra nói với vị sư: "Xin lỗi thầy, nhưng chồng tôi đang bệnh nặng không thể tiếp thầy được. Thầy làm ơn trở về chùa được không?"

Vị sư nói: "Ông nhà bệnh à? Vậy tôi lại càng phải làm tròn bổn phận của một nhà tu [Mọi người cười]. Tôi sẽ niệm Phật cho ông ấy cầu cho ông mau lành bệnh." Người vợ vào báo cáo với chồng, ông ta nói: "Không, không! Nói với ổng là tôi chết rồi, [Mọi người cười] bảo ổng về đi." Bà vợ không còn cách nào khác nên phải đi ra nói với vị sư: "Xin lỗi thầy! Chồng tôi vừa mới qua đời. Tôi nghĩ tốt hơn là thầy nên về đi." Nhưng vị sư vẫn hăng say phục vụ. Không những ông đã không đi mà còn nằng nặc: "Nếu thật sự là như vậy thì tôi nhất định phải vào để tụng kinh cầu siêu cho ông ấy."

Bây giờ ông này đã "chết", không thể cãi được nữa [Mọi người cười] và bà vợ cũng không cản nổi vị sư bước vào nhà tụng kinh, niệm Phật, và làm đủ thứ nghi lễ. Cuối cùng, ông ta được bỏ vào quan tài và gửi đi hỏa táng. Nhưng khi sắp bị thiêu, ông liền nhảy ra khỏi quan tài la lên: "Ê! Ðừng đốt tôi! Tôi vẫn còn sống đây!"

Lúc đó, vị sư trở lại hình dạng nguyên thủy của Quán Âm Bồ Tát và nói với ông: "Ta vui mừng khi thấy ngươi đã cố gắng rất nhiều và bày tỏ lòng thành trong cuộc hành hương. Bây giờ ta ban cho ngươi một điều ước, và ta sẽ thực hiện cho ngươi." Nghe vậy ông này quì xuống khóc ròng, quí vị biết ông ta ước gì không? Ông nói: "Xin Quán Âm Bồ Tát tha thứ cho con, đừng đòi một đồng mà con đã hứa!" [Mọi người cười] Nghe những lời này, Quán Âm Bồ Tát cũng phải lắc đầu bỏ đi. Chúng sinh hành động như thế đó, ngay cả Phật hiện xuống cứu họ cũng không được nữa.

... Trang Kế