V: Gần đây con có nói với Sư Phụ trong lúc thiền rằng khi con rời khỏi thế giới này, con muốn đi thẳng tới cảnh giới thứ Năm. (Cười) Con thật sự không muốn trở lại đây.
SP: Quý vị không đòi hỏi gì bao nhiêu. (Cười) Vậy thì sẽ được. (V: Con không màng làm bất cứ điều gì) Quý vị sẽ được; đừng lo. (V: Lần này con thấy quá đủ rồi) Ðừng lo, quý vị sẽ thay đổi.

V: Sư Phụ nghĩ là có thể được sao?
SP: Có thể được. Nếu đó là điều duy nhất mà quý vị muốn thì quý vị sẽ được bao nhiêu đó. Không vấn đề gì. Nếu quý vị luôn giữ sự ước muốn đó trong tâm, cho đến khi quý vị chết, thì quý vị sẽ đến đó.

V: Nếu con cố gắng đạt tới cảnh giới thứ Năm trước khi chết, thì con có thể giúp Sư Phụ tốt hơn lúc ở đây.
SP: Ô, dĩ nhiên. (V: Nếu có thể được) Cũng có thể được, nhưng Sư Phụ không biết đối với quý vị có thể được hay không. Tùy quý vị (V: Con sẽ làm bất cứ điều gì) Không ai cần quý vị làm gì cả. Quý vị phải khống chế đầu óc của mình. Không phải là quý vị cần phải làm điều gì. Không phải là quý vị chết một trăm lần và rồi quý vị thành Phật, hay là quý vị cúng dường điều gì là thành Phật. Không phải vậy. Chỉ là ý chí của linh hồn bên trong có muốn thành trong kiếp này hay không thôi.

V: Vậy người đó có cần phải chuẩn bị điều đó trước khi nó đến không? Người đó muốn tâm linh như thế nào...?
SP: Còn tùy. Mọi người đều muốn chuẩn bị cho điều này. Nhưng khi họ xuống đây, họ bị lay chuyển một chút. Và rồi vì Ma Vương, vua của ảo tưởng, ở đó chờ quý vị, nói rằng: "A ha! Hoan nghênh cưng về nhà. Ðể coi nhà ngươi mạnh tới mức nào. Ðây, một cô gái đẹp, đây, một chức vị giám đốc, và đây một công ty lớn tiền vào như nước". Và rồi quý vị làm việc tới gần chết, phụng sự người con gái đó, và quý vị mệt đến nỗi ngay cả nếu muốn đi tìm Minh Sư, quý vị cũng không biết đi đâu nữa. Quý vị mất năng lực, lâm bệnh và rồi quý vị chết. Rồi quý vị nói: "Rồi, giờ đã tới lúc mình ra đi. Lần sau mình sẽ cố gắng nữa".

V: Ðạo diễn nói: "Cắt".
SP: Phải, "cắt". Nhưng không ăn nhằm gì. Quý vị vẫn quyết chí tìm Thượng Ðế như thường. Trước khi chúng ta xuống đây, đó là điều chúng ta sẽ làm. Chúng ta muốn biết mình là Thượng Ðế bằng cách làm "phi Thượng Ðế". Quý vị muốn tìm một tấm gương để soi mặt. Mặc dù gương là ảo tưởng, quý vị cần có nó. Người trong gương không phải là quý vị. nhưng quý vị cần gương để thấy chính mình. Quý vị nhìn vào đó và nhận ra chính mình. Ngoài cách đó ra quý vị làm sao để thấy chính mình? Mình đứng đây có thấy được mình không, hay là đứng đâu? Tấm gương là ảo tưởng. Người trong gương là quý vị, nhưng không phải là quý vị. Cho nên thế giới này đầy rẫy Thượng Ðế, nhưng không phải Thượng Ðế. Thượng Ðế là ở bên trong nhìn Thượng Ðế bên ngoài này.

V: Ðó là một phản chiếu không đúng của sự vật thật phải không?
SP: Ðó là một sự phản chiếu tốt. Chỉ là tại chúng ta nhìn vào gương rồi lẫn lộn bởi vì tấm gương của Ma Vương này thì khác. Nó là một tấm gương thần, "gương thần trên vách*". Nó không phải là gương, mà là gương của những tấm gương. Cho nên chúng ta lẫn lộn ở đây, và chúng ta thấy mọi thứ cùng phản chiếu trong gương. Và rồi chúng ta kêu lên, "ồ, ở đó có cái gì vậy? Bên đó có cái gì vậy? Và đó là cái gì vậy"?
   Quý vị quên luôn cả chuyện nhìn chính mình vì gương quá lớn. Nó phản chiếu đủ mọi thứ trong đó, và quý vị bị lạc vào trong ảo tưởng đó. Quý vị đuổi theo hết thứ này rồi thứ khác. "Ôi trời ơi, cái này đẹp quá, cái kia đẹp quá". Và rồi quý vị thất lạc trong gương. Quý vị quên đi. Thời gian để quý vị hiểu ra nó chỉ là tấm gương có thể là một phần của một giây. Nhưng mà thời gian chúng ta liễu ngộ mình là Phật cũng là một phần giây của vũ trụ.

* "Hỡi gương thần trên vách" là một câu trong truyện thần thoại "Bạch Tuyết", trong đó người mẹ ghẻ tin rằng hình ảnh trong gương trên vách là thật.