Căn nguyên của luân hồi

Tất cả những thứ này rất vô thường; ngay cả đời sống riêng của chúng ta không thuộc về chúng ta. Nếu đời sống của chúng ta thuộc về mình, chúng ta sẽ có khả năng mãi mãi giữ được nó. Nhưng không giữ được. Vào bất cứ lúc nào, nó có thể bị lấy đi khỏi chúng ta mà không báo trước, không hỏi han, không được sự cho phép của chúng ta chút nào, thậm chí chúng ta cũng không biết, ngoại trừ những người tu pháp môn Quán Âm: chúng ta biết trước khi chết. Chúng ta biết trước ba ngày, một tuần, đôi khi một tháng hay ba tháng trước, có khi lâu hơn nữa - để chuẩn bị mọi thứ trước khi rời khỏi thế giới này. Những người bình thường khác thì không biết điều này. Họ không biết lúc nào cuộc sống của họ sẽ bị mất đi. Họ thậm chí cũng không biết khi nào người vợ, người chồng hay con cái thân thiết nhất của họ sẽ bị lấy đi, hay có thể bị lấy đi cùng một lúc.

Cho nên đó là số phận của những con người đáng thương trong thế giới này, cũng như là tất cả những chúng sinh khác; người ta không biết khi nào mình sẽ chết. Ngay cả cuộc sống của chúng ta cũng không thuộc về mình. Tuy nhiên mỗi chúng ta đều bám vào tất cả những thứ vô thường này, và tự ngăn cản không cho phép mình được tham gia vào những cuộc phiêu lưu. Thí dụ như, đôi khi chúng ta muốn làm chuyện này chuyện nọ, hay đi chỗ này chỗ kia. Nhưng bởi vì chúng ta quá bị ràng buộc vào hoàn cảnh và môi trường chung quanh, đến nỗi không có can đảm bắt đầu những chuyện mới, hay làm những chuyện hứng thú hơn trong cuộc sống. Thay vào đó, mỗi ngày, chúng ta chỉ lên xa lộ, xuống xa lộ, đi vô xe, và ra khỏi nhà, ngày này qua ngày khác, từ ngày sinh ra cho đến ngày chết.

Nhiều khi đối với chúng ta đời sống rất chán chường, nhưng chúng ta không có can đảm để thay đổi, hay không có chủ động để thay đổi khuôn mẫu đời sống của mình. Chỉ vì chúng ta quá quen với cách sống của mình, với nơi chốn mình sống, với những người thường có mặt chung quanh mình, chúng ta không thể rời bỏ họ, không thể bỏ lại tất cả những thứ này đàng sau. Chúng ta cảm thấy như mất mát điều gì, nếu chúng ta không ở chung với họ, hay không ở chỗ đó. Ðó là số phận của hầu hết các chúng sinh, và đó là lý do tại sao chúng ta cứ luân hồi đi luân hồi lại. Chỉ là chúng ta cứ muốn điều mà mình không có, rồi sau đó lại trở lại với những gì mình đã có. Chỉ vậy thôi! ~~Bài kế



Cách duy nhất để phát triển trí huệ Vô thượng

Pháp môn có thể gội rửa những vết di truyền qua nhiều thế hệ