Thanh Hải Vô Thượng Sư kể
ngày 16 tháng 7, 1994, San Jose, California, Hoa Kỳ
(nguyên văn tiếng Anh) - Băng thâu hình số 438

Có một câu truyện Ấn Ðộ nói về một cục kẹo lên thiên đàng gặp Thượng Ðế, cục kẹo than thở: "Thưa Thượng Ðế, con rất ngọt, con rất tốt. Con giữ năm giới, lúc nào cũng thiền". Cục kẹo đường, quý vị biết rồi, lúc nào nó cũng nằm trên bàn, không làm gì cả. Nó nói nó không hại ai hết. "Nhưng người nào cũng vậy, ngay cả kiến, ruồi – ai tới gần cũng muốn ăn con. Tại sao vậy? Con đã làm gì chứ? Luật nhân quả không còn nữa hay sao?" Bởi vì Thượng Ðế nói rằng nếu mình làm điều xấu, nếu mình hại người nào, nếu mình chua chát, thì người ta sẽ chua chát lại với mình. Nhưng nếu mình ngọt với người, nếu mình tử tế, không hại ai thì họ sẽ không bao giờ hại mình, có phải vậy không?

Cục kẹo mới nói: "Tại sao con lại bị vậy? Con là cục kẹo mà. (Cười) Con ngọt ngào mà người ta lại luôn luôn ăn con, ngược đãi con, tại sao?" Thượng Ðế trả lời: "Ngươi tránh ra chút nữa trước khi ta trả lời". Cục kẹo nói: "Sao vậy, Ngài không thích con sao?" Thượng Ðế nói: "Cứ làm đi! Làm ơn đứng xa ra!" Ngài sắp sửa nổi nóng lên. Ồ! Ngài hét rất to. Cục đường run rẩy, tưởng là Thượng Ðế giận mình, không ưa mình. Nó nói: "Như..như..ng Thượng Ðế... ơi, con đã làm gì?" Thượng Ðế nói: "Ngươi không làm gì cả, nhưng nếu ngươi đứng gần quá, ta cũng sẽ muốn ăn ngươi luôn!" (Cười và vỗ tay)

Ở đời này cái gì cũng có bản chất riêng của nó. Có cái làm cho mình say sưa, quyến rũ, như là kẹo, sô-cô-la, bánh ngọt, có cái làm cháy bỏng mọi thứ như là lửa, nếu mình tới gần. Cũng như Minh sư: quý vị không bao giờ hiểu nổi Ngài. Phút này Ngài như thế này, phút chốc lại như thế kia. Ngài làm đủ thứ việc nhưng mình không bao giờ thấy Ngài làm gì cả. Mọi thứ đều không sao hiểu nổi. Ðó là Minh sư. Một vị kêu bằng Minh sư là như vậy. Thành ra chúng ta không thể trách Minh sư làm việc này việc kia hoặc là la mắng mình; chúng ta chỉ phải cẩn thận thôi. Nếu gần Ngài, chúng ta phải giữ tâm trong sạch. Nhưng nhiều khi mình cũng không sao bắt kịp được với đầu óc của mình. Mình chưa bắt kịp nó thì nó đã nghĩ sang chuyện khác rồi. Quá trễ rồi. Sư Phụ đã bắt gặp, bởi vì nó đã xảy ra rồi. Hoặc có thể quý vị làm gì đó ngày hôm qua, hôm nay vô tình gặp Ngài, và quý vị có lẽ đã quên đi chuyện đó rồi, nhưng Sư Phụ không quên. Vấn đề là ở chỗ đó.