Do sư tỷ đồng tu Lu Yi, Ðài Bắc, Formosa

 


 

 

 

 

Một ngày chiều thứ Tư, một sư huynh đồng tu, người vẫn thường lo việc chuyển vận cho Trung Tâm, điện thoại cho tôi. Anh cho biết xe anh đã đầy, nhưng vẫn còn hai kiện trang phục Thiên Y chưa đóng thùng, và anh không thể chất vào xe. Anh muốn biết tôi có thể ghé qua anh một tiếng sau được không, để giúp chở Thiên Y đến chỗ cộng tu của Trung Tâm Ðài Bắc. Tình cờ ngày hôm đó tôi phải đi ngang qua chỗ của anh để làm vài công việc, cho nên tôi không ngần ngại hứa sẽ đến giúp.

Sau khi chất hai kiện Thiên Y vào xe tôi, vị sư tỷ trách nhiệm bảo tôi phải chuyển Thiên Y đến nơi cộng tu ở Tachih trước 6 giờ tối. Tuy nhiên, tôi lại có hẹn với một khách hàng lúc 4 giờ chiều tại Hsintien. Tôi dự tính ông khách sẽ đến hơi trễ và cuộc họp sẽ kéo dài ít nhất là 1 tiếng 30 phút. Nhưng lái xe từ Hsintien đến Tachih bình thường phải mất hơn 40 phút, và tôi không biết phải mất bao lâu mới đến được địa điểm, vì giờ cao điểm kẹt xe là lúc 5 giờ 30 chiều. Tôi lập tức gọi cho sư huynh chuyển vận và yêu cầu anh tìm một đồng tu khác để giúp chuyển Thiên Y. Anh gọi đi vài nơi nhưng không tìm được ai. Cuối cùng tôi quyết định: ỔCứ làm việc cần phải làm, và để Thượng Ðế chăm sóc những việc còn lại!Ỗ Rồi tôi lái xe đến Hsintien.

Sau đó một loạt những Ổphép lạỖ xảy ra! Vị khách của tôi đến sớm, lúc 3 giờ 45 chiều. Chúng tôi bàn những điều quan trọng nhất trong công việc, tuy nhiên cuộc thảo luận lại kết thúc sớm một cách kỳ diệu, lúc 5 giờ 25. Tôi chạy vội ra chỗ đậu xe và mở máy, đồng hồ đã chỉ 5 giờ 29. Mới ra khỏi chỗ đậu xe chỉ 20 thước, tôi lại gặp đèn đỏ, tại đây có một người cảnh sát đang điều khiển lưu thông. Chà! Tôi không thể tin ở mắt mình: Dù rằng đang đèn đỏ, người cảnh sát vẫn thổi còi để ngừng những xe bên kia lại, và ra hiệu cho tôi tiếp tục chạy. Quá sức ngạc nhiên, tôi tự chỉ tay vào mình và ông gật đầu. Khi lái xe qua đèn đỏ, tôi thật quá vui mừng do phép lạ này!

Sau đó tôi bắt đầu lái như con rắn nước, lội nhanh chóng qua dòng sông lưu thông của Ðài Bắc. Ðường hết sức kẹt xe, nhưng tôi không hề bị cản trở. Tôi không cần phải quyết định đi đường nào, mà chỉ lái thật dễ dàng theo dọc con đường. Trên đường đi, tôi cứ tự nhủ: ỔCon đường này hôm nay sao lại êm ái thuận lợi đến vậy!Ỗ Khi ra đến xa lộ, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và niệm năm Hồng danh. Khi đến hiện trường Tachih, tôi muốn gọi trước cho vị sư tỷ đồng tu ra cửa lấy Thiên Y. Tôi điện thoại cả thảy ba lần, nhưng không ai trả lời, nên quyết định lái xe đến cửa thật nhanh, và đã đến nơi đúng 6 giờ. Quả là một phép lạ! Cả đoạn đường chỉ mất có 30 phút! Tại cửa, tôi gặp hai sư huynh đồng tu đang chuẩn bị bước vào hội trường. Mỗi người giúp khiêng một kiện Thiên Y vào ngay gian hàng kinh sách. Ngay lúc ấy, vị sư tỷ đồng tu gọi đến, tôi vui vẻ cho sư tỷ biết là Thiên Y đã được chuyển đến nơi theo đúng chỉ thị.

Rồi một sự kiện khác xảy ra! Trước đó tôi đã phải nằm nhà thương vài ngày do bệnh loét bao tử đang tái phát. Vị bác sĩ khuyên tôi không nên ăn những thứ chiên xào hoặc có gia vị chua cay. Tuy nhiên, mùi thơm của đậu hũ chiên chao tại cửa hàng đối diện với hiện trường Tachih thật quyến rũ cái bao tử tham lam trong cơn đói. Tôi vẫn còn đủ thì giờ ăn tối trước khi cộng tu, nên đã có một dự tính tuyệt vời: ỔMình có thể ăn tại cửa hàng mà chồng mình (một đồng tu) không thể thấy được!Ỗ Cho nên, tôi mạnh dạn bước vào cửa hàng kêu một dĩa đậu hũ chiên chao. Khi vừa sắp sửa cắn một miếng thơm ngon của món ăn quyến rũ này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc trổi lên phía sau: ỔTôi xin phép ngồi cạnh được chăng, thưa bà?Ỗ Cha! Quả thật là chồng tôi! Rồi ngay trước mắt tôi, dĩa đậu hũ chiên chao đã dời đến trước mặt ông và bay vào miệng ông. Tôi miễn cưỡng hỏi: ỔVì sao anh biết em đang ở đây?Ỗ Ông nhún vai và nói một cách hững hờ: ỔAnh chỉ đi ngang qua và tình cờ thấy em. Lẽ ra em không được ăn mấy thứ chiên xào, tốt hơn em nên ăn mì nguội!Ỗ

Tình thương Thượng Ðế và thời biểu làm việc thật luôn luôn "Vừa đúng giờ!"