Tập quán của người dân Ấn Ðộ là như vậy, luôn luôn chạy tới chỗ của các vị thánh nhân. Họ tin thánh nhân như một cây trầm, tỏa hương thơm cho những cây khác chung quanh. Ðiều này rất đúng.

 

Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị
tại Ðạo Tràng San Jose, Costa Rica
Ngày 2 tháng 6, 1991 (Nguyên văn tiếng Anh)

Dọn Chỗ Ở Vì Con

Bên Tàu có một câu chuyện về Mạnh Tử. Mạnh Tử là một người có trí huệ rất cao ở Trung Hoa, một trong những thánh nhân. Nhưng ông có một người mẹ thánh thiện, cho nên mới được như vậy.

Khi còn nhỏ, nhà ông ở bên cạnh một lò sát sinh giết súc vật. Nên ông đi xem người ta giết gia súc. Lúc về nhà, ông bắt đầu bắt những con vật nhỏ như cóc nhái, mèo, chó, và cũng đem đi giết, vì ông lập lại những gì ông trông thấy.

Cái gì trẻ con cũng bắt chước, xấu hay tốt. Tôi thì không; tôi không bắt chước. Tôi nhớ nhiều anh em họ của tôi và con cái hàng xóm hay đi bắt chim đem về nướng thịt ăn. Họ giết đủ loại côn trùng, coi chúng như đồ chơi. Tôi không bao giờ làm những chuyện này, không khi nào tôi thích. Nhưng đa số con nít hay bắt chước dù đó là việc tốt hay không tốt.

Cho nên, khi bà mẹ nhìn thấy con mình bắt đầu có thói quen rất xấu vì ảnh hưởng hàng xóm, bà dọn nhà đi nơi khác, vì con. Bà nói rằng: "Chỗ này không tốt cho con tôi." Bà là một người mẹ thánh thiện. Họ không giàu có gì. Tôi nghĩ bà chỉ một thân một mình, chồng không có đó, có lẽ ông ta đã chết rồi. Bà nuôi con một mình bằng nghề dệt vải. Bà rất nghèo, không kiếm được bao nhiêu bằng nghề dệt. Tuy vậy bà vẫn hy sinh thời giờ, sức lực và tiền bạc cho con. Quý vị có biết như vậy là thánh thiện vô cùng không? Bởi vậy tôi mới nói rằng bà là một người mẹ thánh thiện. Bên Tàu hồi xưa, muốn dọn nhà không phải là chuyện dễ. Không có điều kiện vận chuyển, không có ai giúp đỡ, chỉ mẹ với con. Quý vị tưởng tượng nó khó nhọc cỡ nào.

Rồi bà dọn tới một khu xóm khác. Một thời gian sau, bà phát hiện con trai về nhà mỗi ngày khóc than, rên rỉ, làm tang lễ cho người chết. Mỗi ngày ông chơi đám táng. Sau đó bà khám phá rằng họ đang sống rất gần nhà táng, và ông học từ đó. Nên bà nói rằng: "Ðây không phải là chỗ cho con tôi."

Bà dọn đi nữa, lần thứ ba. Cuối cùng, bà dọn tới cạnh trường học, chỗ họ dạy giáo lý Khổng Tử và những vị thánh khác. Ðứa nhỏ về nhà cư xử như một thánh nhân! Ông có tất cả những cử chỉ của một nhà thông thái tốt và sự suy nghĩ của một thánh nhân -- rất lịch sự, rất cao thượng và rất thánh thiện. Cho nên người mẹ nói: "À, đây chính là chỗ cho con tôi."

Về sau, khi đứa con lớn lên chút nữa, dĩ nhiên là nó cũng đi học. Ông ta thích đi học, ông nói: "Con thích đi học!" Ông muốn được giống như những học trò giỏi kia, và ông đi học. Nhưng một hôm, ông chán đi học vì lý do gì đó. Có lẽ bị thầy cô la mắng hay bạn bè trong lớp không tử tế, hay là lười biếng. Nên giữa lúc đang học ông bỏ về đi ngủ, không muốn đi học nữa.

Trang Kế

Ghi danh để nhận bản tin bằng điện tử

Quý vị sẽ nhận được bản tin mới nhất bằng điện tử, cũng như giáo lý chọn lọc và lời pháp cam lồ, v.v...

Bản Tin 126
Mục Lục