Sư Phụ Kể Chuyện



Trong nhiều ngày, con nai vàng ở lại thành Benares với nhà vua và hoàng hậu. Thành phố được trang hoàng, và lễ hội được tổ chức để mừng con vật. Sau đó, nó trở về khu rừng nơi nó đã từng trú ngụ bao ngày. Tại đó nó sống những ngày còn lại trong sự bình an. (Mọi người vỗ tay)

Ðây là một câu chuyện hay. Nếu con người chúng ta có thể bắt chước chỉ một phần nhỏ phẩm chất cao thượng của con nai vàng này, thế giới sẽ trở thành Thiên Ðàng. Nhưng đáng buồn thay, nhiều người chúng ta luôn luôn muốn nắm bắt tất cả mọi thứ cho chính mình, trong tất cả mọi hoàn cảnh. Ngay cả trong sự tu hành, chúng ta vẫn không thể ngừng sự tham lam và ích kỷ, muốn dành giựt ân điển tâm linh của kẻ khác. Ðiều này còn tệ hại hơn là tìm cách dành giựt tài sản hoặc của cải từ người khác ở thế giới phàm tục, bởi vì chúng ta đã ở trên đường tâm linh rồi. Cho nên bất cứ gì chúng ta lấy, chúng ta phải tự mình kiếm được. Chúng ta có thể cầu xin sự gia trì, hướng dẫn và giúp đỡ bất cứ khi nào cần thiết. Ðiều này không sao, nếu có nhu cầu hoặc trong khi cần thiết, nhưng không bao giờ lấy đi hạnh phúc và sự tiện lợi của người khác. Hãy cố gắng ghi nhớ điều này!

Trong tất cả mọi hoàn cảnh ở đời, chúng ta phải luôn luôn nghĩ đến kẻ khác và có đầu óc công bằng. Không phải tôi đòi hỏi quý vị phải luôn luôn hy sinh chính mình, dù là cho sự hạnh phúc hoặc ích lợi của kẻ khác. Nhưng ít nhất cũng phải hành xử công bình. Bởi vì nếu những kẻ tu hành như chúng ta không thể xử sự công bình, làm sao có thể đòi hỏi thế giới bên ngoài xử sự công bình với mình, hoặc trở thành một nơi công bình hơn cho tất cả mọi người cùng sống? Cho nên, nếu ở đây mà không chịu công bình, tôi không tin rằng ngoài kia quý vị sẽ xử sự công bình đối với người khác. Và tôi không thể chấp nhận loại đệ tử này, nhất là sau khi quý vị đã học với tôi một thời gian rất lâu rồi. Ngay cả nếu quý vị là người mới đến, tôi vẫn không có lý do bào chữa cho quý vị. Bởi vì quý vị đã có sẵn băng truyền hình, băng thâu âm, sách báo và tất cả mọi thứ. Quý vị không thể nói với tôi rằng quý vị là người mới nên không biết gì cả. Linh hồn quý vị biết điều gì đúng, điều gì sai. Ðó là vì sao quý vị đến đây.

Nếu quý vị muốn biến thành chồn, đó là chuyện riêng của quý vị, nhưng không thể để đại chúng bị tổn hại vì vậy. Không phải quý vị đến đây để ăn trộm ân điển của cả nhóm. Không phải quý vị đến đây để cạnh tranh dành giựt lấy chỗ ngồi tốt nhất trong hý viện, như là người ngoài. Ngay cả người ngoài, nếu họ muốn có chỗ ngồi tốt nhất, họ phải bỏ tiền mua! Ở ngoài đó họ xử sự công bình hơn. Cho nên quý vị phải trả giá cho chỗ ngồi tốt nhất bằng sự tu hành và bằng nỗ lực của chính mình. Ðừng cố trộm cắp bất cứ gì nơi đây, bởi vì tôi biết. Tôi biết cái gì thuộc về người nào. Nếu muốn trộm cắp tại đây, chẳng thà quý vị vứt bỏ năm giới và đừng bao giờ trở lại. Bởi vì nơi đây là chỗ cần phải biểu lộ tình trạng tâm linh cao đẹp nhất của mình. Nếu tại đây không thể biểu lộ cho tôi thấy thì ở đâu quý vị mới biểu lộ được?

Chúng ta không bao giờ nên quên chân giá trị và mục đích cao thượng của mình, ở bất cứ nơi nào, bằng bất cứ giá nào. Nếu chúng ta tu hành tốt đẹp, nếu chúng ta yêu mến Minh Sư và Thượng Ðế, Thượng Ðế sẽ biết. Minh Sư sẽ biết. Chắc chắn như vậy! Quý vị có thể thấy từ câu chuyện con nai rằng ngay cả một con nai còn tốt hơn biết bao người. Thành ra chúng ta nên học hỏi từ những con thú vàng này. Chúng ta không cần biết chúng có phải là tiền thân Ðức Phật hay không; hành động của chúng đã tự nói lên thành quả tâm linh bên trong. Cho nên đừng quá hãnh diện rằng chúng ta là con người, nếu chưa xứng đáng với địa vị này.

Thật ra, tôi không biết vì sao chúng ta phải hãnh diện là người. Thí dụ như, tôi đọc trong báo, nghe trên đài phát thanh, và thấy trên truyền hình rất nhiều thú vật cao thượng cứu người. Chúng cứu lũ con của chúng, thậm chí còn hy sinh tánh mạng. Có hình một con mèo, toàn thân bị bỏng, mù và khắp người đầy sẹo, vì nó đã bốn lần trở vào ngọn lửa trong căn nhà đang cháy để cứu bốn mèo con của nó. Nó bị bỏng, mù và không còn nhận diện được. Nhưng con mèo này đã đưa tất cả ra chỗ an toàn.

Mèo rất là độc lập. Sau khi mang thai, tôi nghĩ nó không được bất cứ con mèo đực hay mèo cha nào giúp đỡ điều gì. Nó tự một mình nuôi bầy con. Và tôi đã thấy rất nhiều mèo trong môi trường chung quanh, đôi khi làm tất cả những điều tốt đẹp cho bầy con của chúng. Tôi thấy một con đem thức ăn ngon, xin lỗi, điều này nói ra không đẹp đẽ gì lắm, nhưng tôi thấy nó đem những món ăn ngon nhất, như chuột hay những món ăn lớn, đến cho lũ con. Và nó chỉ bắt ruồi, côn trùng hay những vật nhỏ bé để ăn. Tôi không chấp nhận chuyện ăn thịt, nhưng tôi cũng không thể lý luận với một con mèo. Và tôi rất cảm động vì lòng tận tâm của nó. Bởi vì mèo chỉ có thể ăn những thứ này, và nó đã cố gắng hết sức mình để cung cấp dinh dưỡng cho bầy con, trong khi chính nó đi ăn rác rến. Chính mắt tôi đã thấy. Tôi sẽ không la mắng nó về việc ăn thịt hoặc giết chuột. Tôi chỉ rất cảm động trước tình thương của nó.

Hình ảnh này vẫn hiển hiện rõ ràng trong tâm trí tôi mỗi khi nghĩ về loài mèo. Cho nên tôi cũng không biết tại sao con người chúng ta đối xử với loài vật ác độc như vậy, hầu hết chúng ta coi chúng như những sinh vật thấp kém. Tôi nghĩ rằng nhiều con vật rất cao thượng. Chúng cao thượng và có nhiều tình thương đối với đồng loại cũng như đối với những loài khác. Và đôi khi quý vị thấy một con mèo hay con chó bơi trong một dòng sông rất nguy hiểm để cứu bạn của nó. Dù là bạn người, hay bạn chó, hoặc bạn mèo, chúng đều làm vậy - bất chấp mạng sống của chính mình. Nhưng không bao nhiêu người trong chúng ta dám làm điều này. Khi thấy hoàn cảnh nguy hiểm, chúng ta không dám hy sinh mạng sống của mình. Nhưng khi loài vật thấy sự nguy hiểm, chúng vẫn dám hy sinh tánh mạng vì tình thương.

Cho nên nếu con người chúng ta không thể trở về với chân tánh tự nhiên của lòng từ bi và tình thương cơ bản mà loài vật vẫn còn sở hữu thì chúng ta nên tội nghiệp cho mình thay vì hãnh diện. Ðó là lý do vì sao chúng ta phải ăn chay, bởi vì thú vật thật sự rất cao quý. Chúng thật sự mang phẩm chất con người và một linh hồn bên trong cũng giống như chúng ta. Cho nên tôi nghĩ chúng ta học hỏi từ loài vật cũng tốt. Không phải là chúng ta học hỏi để trở thành thú vật, nhưng chúng ta nên nhớ đến phẩm chất cao đẹp của chúng, để không cảm thấy hổ thẹn hoặc trở thành thấp hơn đẳng cấp của loài thú.

Chúng ta nên vượt lên, đến đẳng cấp của bậc thánh. Muốn vậy, chúng ta phải có lòng từ bi, tình thương, sự hiểu biết cũng như lòng hy sinh vô vị kỷ, ở mọi nơi, mọi lúc, trong Thiền Bế Quan, tại nhà, trong siêu thị, hoặc bất cứ ở đâu, ngay cả trong rừng, nơi không một ai thấy được hoặc ca ngợi những nỗ lực cao quý của chúng ta. Chúng ta phải luôn luôn tự mình cao quý, bởi vì chúng ta tự mình biết mình là ai. Và Thượng Ðế biết.

Trang Trước

Trở Về Mục Lục