Sư Phụ Kể Chuyện



Bây giờ, nhà vua lập tức mời những nhà hiền giả đến để hỏi về con nai vàng rất hiếm quý này. Và các nhà hiền giả trả lời thật chắc chắn: "Phải! Quả thật có con vật như vậy!" Nhưng họ không biết con nai đó ở đâu. Do đó nhà vua ra lệnh tìm một con voi, trang hoàng cho nó rất xinh đẹp và bảo người sứ giả: "Hãy đem con voi này cùng một ngàn đồng đi khắp nơi trong thành phố. Tuyên bố rằng bất cứ ai có thể đem đến cho ta tin tức về con nai vàng sẽ được nhận con voi và số tiền này làm phần thưởng." Giờ quý vị biết ai là xếp, phải không? Nhà vua lập tức tiêu xài biết bao tiền bạc cho bà vợ. Khi đó, có thể bà ta đã già rồi. Nhưng có lẽ càng lớn tuổi quyền lực của bà lại càng mạnh hơn.

Cho nên vị sứ giả cưỡi con ngựa trắng đi khắp thành phố thông báo mệnh lệnh của nhà vua. Con trai ông thương gia vừa vào đến thành Benares nghe được tin này, liền đi đến sứ giả và nói rằng: "Tôi có thể đem cho vua tin tức về con nai vàng mà ngài đang tìm kiếm. Hãy đưa tôi đến gặp ngài." Và người sứ giả đưa anh ta đến hoàng cung xin yết kiến nhà vua, tâu rằng: "Thưa bệ hạ, người này nói anh ta biết chỗ tìm con nai vàng." Nhà vua hết sức mừng rỡ, và yêu cầu anh ta đưa ngài đến đó.

Rồi vua đem theo một đám đông binh lính cùng anh chàng đưa tin, đi vào rừng nơi con nai vàng đang trú ngụ. Khi đến nơi, người con trai ông thương gia nói: "Thưa ngài, bên trong đám cây xoài đang nở hoa kia là chỗ ở của con nai vàng mà ngài kiếm". Nhà vua bảo đoàn tùy tùng: "Hãy bao vây lùm cây này và sẵn sàng cung tên. Bằng bất cứ giá nào cũng không được để cho chú nai trốn thoát". Rồi nhà vua tự mình phi ngựa đi bắt con nai chỉ vì ái hậu của ông. Giờ quý vị đã thấy làm vua là như thế nào và để làm gì? (Sư Phụ và mọi người cười)

Con nai đang nghỉ ngơi dưới một tàn cây, nghe tiếng động, lập tức bật dậy. Nó đứng lên và thấy nhà vua đang ở cách đó không xa, cùng với người con ông thương gia và đoàn tùy tùng. Nó nghĩ thầm: "Ta sẽ được an toàn ở chỗ nhà vua; ta sẽ đến đó." Con nai vàng nghĩ vậy, nên nó chạy đến chỗ vua. Nhanh như gió, nó phóng về phía nhà vua. Nhưng nhà vua lập tức dương cung tên chuẩn bị bắn. Bởi vì ông nghĩ rằng nếu con nai bị thương nơi chân hay nơi nào đó thì sẽ dễ bắt nó hơn. Nhưng con nai la lớn: "Hoàng thượng, hãy đứng yên. Xin đừng bắn tên."

Nhà vua hết sức kinh ngạc do giọng nói vang rền của chú nai, và buông cung xuống. Các binh lính và mọi người cũng kinh ngạc tụ tập lại, bởi vì chưa ai từng nghe một con nai nói tiếng người. Rồi con nai đi đến chỗ vua, hỏi ngài bằng giọng nói ngọt như mật: "Ai đưa tin đến ngài, hoàng thượng, mà ngài tìm được tôi ở đây?"

Nhà vua chỉ người con trai ông thương gia và nói: "Hắn ta!" Con nai quay sang kẻ phản bội và nói bằng một giọng rất buồn rầu: "Ðáng lẽ kéo một khúc gỗ ra khỏi dòng sông còn tốt hơn là cứu một người như anh." Nó mắng người phản bội kia như vậy. Nhà vua vô cùng ngạc nhiên, hỏi con nai: "Hắn đã làm lỗi gì đối với ngươi?" Con nai trả lời: "Thưa hoàng thượng, tôi cứu mạng người này khi hắn bị chết đuối, và mớm cho hắn ăn trong ba ngày ba đêm, cho đến khi hắn sống lại. Và tôi dặn hắn đừng cho ai biết chỗ tìm tôi, và hắn đã hứa với tôi như vậy. Giờ đây, vì hành động vô ơn của hắn mà tôi đã gặp nạn." Do lòng tham vàng, tham tiền mà người con ông thương gia đã bán đứng kẻ cứu mạng mình.

Nghe vậy, nhà vua trở nên hết sức giận dữ. Ông quay về phía người con ông thương gia và nói: "Ngươi đã trả ơn bằng sự phản bội hèn hạ. Vì lý do này, ngươi sẽ phải chết!" Nhà vua dương cung tên chuẩn bị bắn kẻ bội phản. Nhưng hắn ta hết sức sợ hãi và toàn thân run rẩy. Hắn quỳ xuống xin tha thứ.

Nhìn cảnh tượng này, con nai động lòng trắc ẩn, nói với nhà vua: "Xin thả cho hắn đi. Ðừng để máu con người tồi tệ này dính vào lương tâm ngài. Hãy cho hắn số tiền ngài đã hứa, và thả hắn đi." Nhà vua do dự một lúc, nhưng cuối cùng chấp nhận lời xin tha của con nai. Và ngài nói với con ông thương gia: "Nhà ngươi nợ con nai cao quý này đến hai kiếp sống." Rồi ngài nói với hắn: "Hãy đi khỏi nơi này ngay, và đừng bao giờ trở lại vương quốc của ta, nếu không ngươi sẽ bị xử tử." Hắn lập tức bỏ chạy và biến mất trong rừng già, không bao giờ ai còn thấy nữa.

Quay sang nhà vua, con nai, không những đã cao quý mà còn đầy trí huệ, nói rằng: "Ðức thánh thượng, tiếng kêu của chó rừng và chim muông còn dễ hiểu, nhưng lời nói con người chứa đầy xảo trá. Chúng ta có thể cho rằng một người nào đó là bạn, nhưng rồi sẽ khám phá ra rằng hắn đã phản bội chúng ta." Nhà vua rất kinh ngạc trước trí huệ và sự thông minh của con nai, và quyết định ban cho nó một ân huệ. "Cho ta biết ngươi muốn gì, Nai Vàng, và ngươi sẽ được như ý. Bất cứ điều gì ngươi muốn, thậm chí nếu phải mất cả vương quốc, ta sẽ hoàn thành ước nguyện của ngươi."

Con nai nghĩ ngợi một cách thận trọng, rồi nói: "Ân huệ mà tôi hỏi xin, đức thánh thượng, là tất cả các thú vật trong vương quốc của ngài sẽ vĩnh viễn được tự do không còn lo sợ." Nhà vua cảm động trước lòng từ bi của Nai Vàng và chấp thuận. Ngài ra lệnh kể từ hôm đó, bất cứ người nào làm tổn hại đến thú vật trong vương quốc của ngài sẽ bị xử phạt nặng nề. Rồi nhà vua và nai vàng trở về thành Benares. Hoàng hậu Kama hết sức vui mừng vuốt ve con nai xinh đẹp với bộ lông vàng mượt mà bà đã thấy trong mơ. Bà vui mừng lắng nghe con nai nói chuyện với bà bằng tiếng người nghe như tiếng chuông bạc leng keng rộn rã.

Trang Trước

Trở Về Mục Lục

Trang Kế