Ðây là câu chuyện mang tên "Con Nai Vàng". Có rất nhiều câu chuyện "vàng" trong đây (Sư Phụ đề cập đến cuốn sách Ngài đang đọc) nhưng tôi chỉ chọn chuyện này. Không biết tại sao; có thể là tôi thích nai. Ðây là câu chuyện về một tiền thân của Ðức Phật. Khi quý vị nghe bất cứ gì "Vàng", là đề cập đến Ðức Phật. Cho nên tôi không cần phải cố gắng giới thiệu.

Thời xửa thời xưa, có một thương gia giàu có sống tại Benares. Ông chỉ có một người con trai tên là Mahadanaka Ananda, có nghĩa là một người chỉ biết có tiền. Ðây là một cái tên rất xấu. Bởi vì "Ananda" có nghĩa là hạnh phúc. Cho nên có lẽ anh ta chỉ có được hạnh phúc từ tiền bạc, hoặc có lẽ đây là một danh hiệu.

Từ thuở nhỏ, cha mẹ đã chiều chuộng anh ta quá mức bởi vì anh là con một. Nên anh lớn lên mà chẳng có kiến thức gì ngoại trừ ca hát, khiêu vũ, ăn nhậu và tiệc tùng với bạn bè bằng tiền bạc của cha mẹ. Khi anh trưởng thành, cha mẹ cưới vợ cho anh. Một thời gian ngắn sau đó, họ qua đời. Sau khi cha mẹ qua đời, anh chàng trẻ tuổi bỏ tất cả thì giờ vào việc la cà với bạn xấu, suốt ngày nhậu nhẹt và bài bạc.

Kết quả tiền bạc của cha mẹ anh biến mất nhanh chóng. Chàng trẻ tuổi bắt buộc phải đi mượn tiền người khác, nhưng không cách nào trả được. Anh ta chưa bao giờ biết làm việc kiếm tiền, và chưa bao giờ biết giữ tiền. Có lẽ anh cũng không được dạy cách sống tằn tiện. Có lẽ cha mẹ anh cũng có lỗi, bởi vì lẽ ra họ nên dạy con học làm người, thay vì chỉ làm con trai của một nhà giàu có.

Vì anh ta thiếu quá nhiều tiền với rất nhiều người, cho nên họ thường đến nhà áp bức anh. Anh trở nên tuyệt vọng trong lo âu và sợ sệt, và không biết phải làm sao. Cuối cùng, anh quyết định một kế hoạch hành động. Vì hết sức buồn khổ và tuyệt vọng, nên anh gọi tất cả các chủ nợ lại và nói với họ rằng anh có một kho tàng chôn dấu gần bờ sông Hằng. Và nếu ngày mai họ chịu đi với anh thì tất cả mọi người đều có thể đi và cùng nhau tìm kho tàng. Rồi anh sẽ trả hết nợ cho họ.

Nghe vậy, những chủ nợ rất vui mừng và theo anh đến bờ sông. Anh cố gắng tìm kiếm nơi này, chỗ nọ, và mọi người theo sau anh, mặc dầu trông anh có vẻ bối rối không biết phải làm thế nào. Nhưng anh chàng này đã định tự tử; tất cả những chuyện này chỉ là biểu diễn. Cho nên khi đến một luồng nước chảy xiết trong dòng sông, anh liền nhảy xuống. Tất cả chủ nợ đều kinh hoàng, đứng đó như trời trồng. Không ai dám xuống cứu anh vì luồng nước trôi rất mạnh.

Khi thấy anh đã biến mất, những chủ nợ buồn rầu ra về. Họ nghĩ rằng anh đã chết đuối, bởi vì anh bị cuốn đi rất, rất xa trong luồng nước chảy xiết. Và họ cũng không tìm thấy anh ở cuối sông; do đó tất cả đều bỏ về. Nhưng khi thân thể dật dờ của anh trôi xuôi dòng, anh trôi ngang một lùm cây đang nở hoa và một rừng xoài. Tại đó, có một con nai rất xinh đẹp và có cặp chân lẹ làng đang sống, cách xa đoàn nai của nó. Da nó chiếu sáng như mạ vàng, và chân nó trông như là sơn mài. Sừng nó trông như bạc hình xoắn ốc, và mắt chiếu sáng như ngọc quý.

Con nai đang gặm cỏ non khi nghe tiếng kêu la vang dội từ trong rừng. Chạy xuống bờ sông, nó thấy anh con trai bạc phước của ông thương gia đang vùng vẫy trong dòng nước. Nó lập tức kêu lên: "Hãy chờ đó! Ðừng sợ! Tôi sẽ đến cứu anh!" Rồi nó phóng xuống sông, mạnh mẽ bơi ngược dòng đến bên anh. Nó đặt anh lên lưng và cõng anh lên bờ một cách an toàn.

Nhưng người con trai ông thương gia đã kiệt sức và gục ngã. Trong ba ngày đêm, người con trai đáng thương này mê man, con nai đã nuôi dưỡng và mớm cho anh ăn những trái cây dại. Khi anh tỉnh lại, con nai nói với anh: "Giờ tôi sẽ đưa anh ra khỏi khu rừng, và chỉ anh con đường đến Benares. Nhưng tôi xin anh một đặc ân, làm ơn đừng nói với nhà vua, hay bất cứ ai trong hoàng tộc rằng có một con nai vàng đang sống trong khu rừng này. Bởi vì nếu họ biết, họ sẽ đến đây tìm cách bắt tôi." Người con trai ông thương gia liền hứa, và con nai đưa anh ra đường dẫn đến Benres.

Sáng hôm ấy, hoàng hậu Kama, lúc đó là phu nhân của nhà vua thành Benares, nằm mơ. Trong mơ, bà thấy một con nai vàng biết nói tiếng người. Bà tự nghĩ: "Chắc chắn phải có con vật này. Nếu không thì ta không thể mơ thấy nó được". Vì vậy, bà đến gặp đức vua Brahmadatta. Bà kể cho nhà vua nghe giấc mơ, và nói rằng bà muốn làm chủ một con vật như vậy. Nếu không được, bà sẽ chết.

Ðây là xảo thuật của người phụ nữ. Bà trước sau gì cũng chết, vậy có gì mà lớn chuyện? Nhưng nhà vua, giống như hầu hết đàn ông trên thế gian, cũng rất ngu ngốc! (Mọi người cười) Ông rất sợ vợ, sợ rằng bà có thể chết thật. Nếu bà chết để bảo vệ vua, điều này còn hợp lý. Nhưng nếu bà chết vì một con nai, dù nó mạ vàng đến đâu chăng nữa nghe cũng rất buồn cười. (Mọi người cười) Nhưng nhà vua lại nghe. Dù sao, chỉ để cho quý vị biết rằng quý vị không phải là những người ngu duy nhất, và để biết rằng ai là xếp trong nhà. Ngay cả trong thời Ðức Phật cũng giống như vậy. Do đó tôi cũng không biết vì sao phụ nữ thời nay phải bỏ phí thì giờ để biểu tình, diễn thuyết về đủ loại quyền lợi phụ nữ và quyền bình đẳng của nữ giới. Ðàn bà chưa bao giờ bình đẳng với đàn ông. Họ cao hơn đàn ông! Tôi không biết là người nào nên tranh đấu đòi bình đẳng. Cho nên, hãy bảo những người đàn bà ngu xuẩn này ngừng lại. Ðừng làm hạ giá chúng ta. Chúng ta cao cấp hơn. Tại sao chúng ta phải tranh đấu đòi bình đẳng? (Mọi người cười)

Trở Về Mục Lục

Trang Kế