Thành thử trong sự tu hành, chúng ta không thể cắt đi, đổi lại. Chúng ta nên nhận thức rằng thế giới này là vô thường; tất cả những thú vui, tức giận, buồn bã, sung sướng, đau khổ cũng vậy. Chúng ta không nên làm mất kho tàng vĩnh cửu để đổi lấy những thứ vô thường. Chúng ta nhận sự gia trì, nhập định trong lúc thiền, và có trí huệ. Những cái này là quý nhất, không thể đổi nó để lấy bất cứ gì khác ở đời.

Nhiều đồng tu hồi xưa bị hăm dọa; lịch sử cho thấy những người tu hành đôi khi không được an toàn lắm. Khi Chúa Giê Su Ki Tô còn sống, đệ tử của Ngài bị hăm dọa, trừng phạt. Thí dụ như, người ta ném đá, đánh, giết, dùng những cách man ri mọi rợ để trừng trị những ai theo Chúa Giê Su, tu khổ hạnh. Nhưng họ vẫn nhất định, cương quyết tu hành, sẵn sàng chết vì Chân Lý. Ở Ấn Ðộ ngày nay cũng vậy. Nhiều nhà tu bị người khác hiểu lầm, bị áp bức, đe dọa, quấy nhiễu, trừng phạt, nhưng họ vẫn tiếp tục công việc tu hành của họ.

Cách đây không lâu, những người theo đạo Sikh cũng bị một vài chính phủ, vua chúa đàn áp, nhiều người bị giết. Nhưng họ không dao động, vẫn tiếp tục tu hành. Một vị minh sư thuộc giáo phái Hoa Sen ở Nhật cũng bị đe dọa, đàn áp, đuổi đi, khi ông thuyết pháp trước công chúng. Một vài vệ tử của ông cũng bị sát hại bởi những người nắm quyền hành, nhưng số còn lại vẫn không chùn bước.

Chính phủ Formosa ở đây rất tử tế, cho dân chúng quyền tự do tín ngưỡng, lại còn hay hơn nữa là họ được bảo vệ bởi luật pháp. Nhưng quý vị đã biết tôi cũng bị tai họa như thường. Những gì quý vị biết chỉ là một phần rất nhỏ lộ ra. Có nhiều cái quý vị không biết và tôi cũng không nói ra. ý nói là dù chúng ta bị những vấn đề phiền não ở thế giới ta bà, nhưng chúng ta vẫn không nên đem phước báu, sự may mắn của mình trong việc tu hành đổi lấy những tiện nghi, dễ chịu về vật chất ở đời, bởi vì nó quá ư quý báu!

Chúng ta nên chịu đựng bất kỳ những khó khăn hay phiền não nào mà chúng ta gặp phải trong sự tu hành. Phải coi tất cả nghịch cảnh như những bài khảo để đo lường lòng can đảm, đức tin của mình. Mỗi khi tình trạng đó tới, chúng ta không nên lùi bước, không để lòng tin lay chuyển, khóc lóc, than phiền. Người tu hành gì mà kỳ vậy? Không có lòng can đảm, hành động như một đứa con nít.

Khi tu hành, chúng ta nên kiểm thảo chính mình thay vì để ý tới người khác. Coi mình can đảm tới mức nào, lòng tin của mình có mạnh hay không. Không cần nhìn người khác coi họ tu giỏi hay dở thế nào. Nội nhìn mình cũng đủ mệt rồi. Mỗi ngày chúng ta lo làm sao cho lòng can đảm của mình, hạnh kiểm, đạo đức của mình được giống như một người vĩ đại, đừng để đức tin trong Ðạo của mình bị thuyên giảm, dao động, hay bị phá hủy. Ðó là trách nhiệm của mình.

Ðồng tu nào đặt Chân Lý trên hết, thế gian thứ nhì, chắc chắn họ sẽ giải thoát, bất kể việc tu hành của họ tiến mau hay chậm, hoặc họ có thể nghiệm nhiều hay ít. Ðo lường cách đó là hay nhất. Thế giới hiện hữu chỉ để trói buộc con người. Tất cả những thú vui, buồn, giận, đau khổ, sung sướng ở đời này chỉ là để thử lòng tin, sự can đảm, thái độ của mình là một người vĩ đại, đức tin của mình trong Ðạo.

Nếu người nào tu hành lè phè cũng được thành Thánh thì rẻ quá. Như vậy Thánh nhân là gì nếu cũng giống như một người bình thường? Nếu người nào cũng có thể thành Thánh được dù họ không biết nhẫn nhục, không làm được gì cả, không qua khỏi những bài khảo, thì Thánh giỏi ở chỗ nào? Sao họ xứng đáng được sự tán dương của con người và của thiên nhân? Sao họ có thể xứng đáng làm "Thiên nhân đạo sư" hay làm "Từ Phụ Tứ Chủng Sanh"?

Cho nên, nếu quý vị muốn thành Thánh, nên hiểu rõ ràng rằng tất cả những hoàn cảnh không thuận lợi đều là để thử chúng ta. Mình phải tiếp tục can đảm sống. Dù có đau đớn rất nhiều, vài ngày nữa rồi cũng bớt. Ðêm có dài nhất, tối tăm nhất cũng chỉ tới sáng hôm sau là hết. Ðêm không thể kéo dài mãi mãi; khổ đau cũng vậy. Từ nhỏ chúng ta đã học bài học này rồi là không một hoàn cảnh đớn đau nào kéo dài mãi được. Ngay cả tình trạng đau khổ nhất cũng chẳng bị quá lâu. Tình trạng sung sướng lại còn qua mau hơn nữa. Thành thử thế giới này không có gì để mà bám víu, không có gì để mà quyến luyến!

Chỉ có một cái vĩnh cửu, đó là Âm Thanh bên trong. Nó luôn luôn hiện hữu và chăm sóc cho chúng ta mỗi ngày. Sau một thời gian chúng ta sẽ tiến lên và sống nơi vĩnh cửu đó, một nơi không có ngày, đêm, không có xuân, hạ, thu, đông, cũng không có đau khổ như ở đây. Nhưng khi tôi nói như vậy, có lẽ người nào đó sẽ nghĩ rằng: "Thế thì mỗi ngày giống nhau, chán quá!" Không có chán đâu! Nó chán là bởi vì đầu óc chúng ta vẫn còn ở đẳng cấp của thế giới ta bà, chúng ta không thể tưởng tượng được là có một cảnh giới như vậy. Cho nên sau khi đọc Kinh A-Di-Ðà, có người hỏi tôi: "Ai muốn sống ở cảnh giới đó?" Tôi trả lời rằng: "Cảnh giới đó không chán như quý vị tưởng tượng đâu."

Chỉ khi nào tự mình thể nghiệm, chúng ta mới biết được thế giới Cực Lạc và muốn sống ở đó. Nếu không, chỉ nghe người khác nói thôi, chúng ta không thể hiểu. Khi Phật Thích Ca còn tại thế, Ngài có một người đệ tử là một bà hoàng hậu. Vì là hoàng hậu nên bà được hưởng những cái đẹp đẽ nhất, những tình trạng sung sướng nhất ở đời. Tuy vậy, khi viếng thăm Tây Phương Cực Lạc, bà ước ao được ở lại, và nói với Phật Thích Ca rằng: "Sau khi chết, con lên đó sống được không?" Chỗ bà thấy đẹp như vậy đó!



Trân Quý Giá Trị Của Tâm Ấn