Phẩm chất của ình thương vô điều kiện



Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị,
Áo Quốc, ngày 27 tháng 5, 2007 (nguyên văn tiếng Anh)
Tình thương vô điều kiện là một lực lượng rất thăng hoa, quý vị phải cố gắng để được như vậy, nhưng tôi không thể dạy quý vị điều đó, tôi không thể. Quý vị phải tự làm lấy. Tôi không thể ép quý vị có tình thương vô điều kiện. Rồi quý vị sẽ nói: "Ðược rồi, ta cho món này với tình thương vô điều kiện", nhưng không phải vậy. Nó phải chân thật từ trong tâm. Mỗi lần sau khi làm điều gì vô điều kiện, thật sự vô điều kiện, mà không nghĩ đến báo đáp, chỉ vì lợi ích của người nhận, quý vị sẽ tức khắc được một số khám phá hoặc thể nghiệm tốt hoặc một số ý kiến khai ngộ hoặc có điều gì hé ra cho mình mà trước giờ chưa từng hé lộ. Hoặc sự gia trì, niềm phúc lạc hay hạnh phúc từ sự bảo hộ của thiên đàng, hoặc ân sủng thiêng liêng – quý vị sẽ cảm nhận được.

Tôi không thể dạy quý vị điều này. Tôi chỉ có thể nói quý vị nên như vậy, nhưng không thể dạy quý vị. Tùy vào nghiệp chướng, tùy vào quyết tâm của quý vị muốn hành thiện; tùy vào quyết tâm quý vị muốn có lại sự gia trì mình đã mất. Nếu quý vị thật sự quyết tâm thì tâm quý vị cũng sẽ tự động thay đổi và rồi quý vị sẽ trở thành vô điều kiện vào một điểm nào đó. Hoặc quý vị sẽ trở thành vô điều kiện từ điểm đó và rồi đời quý vị sẽ thay đổi. Tất cả những lời giảng này là về tình thương vô điều kiện, nhưng tôi không thể giúp quý vị làm điều đó. Tôi thậm chí không thể cho quý vị tình thương vô điều kiện của quý vị, bởi vì nó là của quý vị. Quý vị dùng đến hay không là tùy quý vị.

Tình thương vô điều kiện là khi quý vị làm mà không nghĩ là mình vô điều kiện. Quý vị chỉ tự động làm và thiên đàng sẽ phán xét quý vị. Hãy cố gắng vô ngã vào bất cứ lúc nào, huấn luyện bản thân, để rồi một ngày nó sẽ thành thật; nó sẽ trở thành tự động. Cứ huấn luyện bản thân trong bất cứ hành động vô ngã nào có thể làm. Sẵn lòng tử tế như tôi đã dạy quý vị. Tôi làm điều này không phải vì muốn ân điển thiên đàng, vì Thượng Ðế. Tôi chỉ làm vì nó mang niềm hân hoan đến người khác, và tôi cảm nhận được những gì họ cảm nhận, vì tôi có thể nhận diện mình với người đó.

Không phải như tôi là người có khả năng siêu linh hoặc như tôi có thiên nhãn nên thấy được, tôi không phải đang nói đến loại kiến thức đó. Tôi chỉ là biết tất cả, như người thâu ngân cảm thấy thế nào cả ngày dài trong siêu thị chuyển động cánh tay nhấc lên những món vật nặng, như là một kiện nước suối lớn, hoặc một bình sữa lớn hay gì đó. Cô ta phải cầm lên, quét qua máy và để sang phía bên kia, và đôi khi phải nhấc lên để vào túi ny-lông cho người nào đó. Hoặc nâng vật gì lên để quét qua máy và tất cả những điều đó, cô ta làm suốt ngày. Tôi biết điều đó. Tôi biết cô ta sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng không phải ai cũng biết điều này, mặc dù nó rõ ràng như bàn tay quý vị ở đây. Quý vị không biết điều đó nhưng tôi biết. Ðó là tại sao tôi nói tôi biết tất cả mọi điều. Và tôi biết người tài xế tắc xi cảm thấy thế nào trong cuộc sống tẻ nhạt hằng ngày để nuôi hai con và cho chúng vào đại học, và cả người mẹ ở nhà, giúp một số thân nhân ở Kosovo, hoặc Phi châu, hoặc bất cứ nơi xuất xứ nào của anh ta. Và nhiều tài xế tắc xi tôi gặp, họ là người ngoại quốc đến Âu châu. Tôi biết được cảm giác của họ. Tôi tự nhiên biết, và có sự cảm thông với tất cả những người này. Ðó là tại sao tôi nói với quý vị tôi biết tất cả. Tôi thương họ là từ đó.


Ðơn thuần làm vì lợi ích của chúng sanh khác

Bất cứ những gì tôi cho họ đều thuần túy là tình thương, chỉ để làm cuộc sống họ tốt hơn, ít nhất là cho ngày hôm đó. Tôi chuyện trò với họ, hỏi han về cảm giác của họ trên mảnh đất này, và họ sẽ kể cho tôi nghe mọi điều: "Ồ, rất là khó khăn, ngôn ngữ, lúc mới đến rất khó khăn, bây giờ vẫn cảm thấy như người xa lạ ở đây. Người ta không nghĩ mình là người Pháp, không nghĩ mình là người Anh." Anh ta kể tôi nghe tất cả những cảm xúc, những khó khăn gia đình những cảm giác thâm sâu bên trong, mọi điều. Và tôi chắc chắn rằng anh ta sau đó có cảm giác dễ chịu hơn. Cảm thấy như trút xuống gánh nặng. Không phải tôi chỉ cho anh ta tiền hoa hồng; tôi cho anh ta tình thương, đôi tai thông cảm, chia sẻ niềm cảm thông với anh. Bởi vì tôi biết anh ta ra sao, cảm giác thế nào. Tôi tự nhiên biết. Tôi không muốn khoe khoang với quý vị, nói rằng đó là một loại tình thương vô điều kiện. Nhưng đó là tình thương vô điều kiện. Tôi làm chỉ vì họ, không phải cho tôi. Ðôi khi tôi thà ngồi đó yên lặng tọa thiền, cũng tốt cho anh ta. Nhưng đối với anh ta, sự giúp đỡ thực tế là chỉ nói chuyện với anh ta, và cho anh tiền hoa hồng hậu hỷ nữa. Hoặc tôi cứ để anh ta nói và tôi cứ thiền. Nhưng tôi lắng nghe, hiểu không? Anh ta biết tôi đang lắng nghe, và điều đó giúp đỡ anh.

Ðây chỉ là một thí dụ. Cho nên bất cứ điều gì quý vị làm cho người khác, hoàn toàn là vì muốn họ cảm thấy nhẹ nhàng, vì hạnh phúc của chính họ – đó là tình thương vô điều kiện. Thậm chí không suy tính sẽ có phần thưởng từ thiên đàng hoặc có được ân điển bởi tình thương vô điều kiện – đó là tình thương vô điều kiện. Nhưng quý vị phải làm. Quý vị phải huấn luyện lại chính mình. Quý vị có nó ở bên trong. Quý vị là Thượng Ðế. Quý vị thánh thiện. Quý vị từ Thượng Ðế, quý vị có ít nhất một số phẩm chất từ Thượng Ðế. Quý vị là tình thương đó. Chỉ cần huấn luyện lại mình thôi. Ðược không? Huấn luyện lại mình vào bước chân thiêng liêng này. Ði về hướng đó, và rồi từ từ quý vị sẽ nhớ: "À, nó là như vậy". Quý vị sẽ làm một cách tự động, và quý vị không khỏi có cảm giác yêu thương đối với muôn loài, mọi sinh vật quý vị gặp.


Loài vật vô tư như trẻ thơ
và có phẩm cách của một sinh vật
từ Thượng Ðế

Tôi thương tất cả những con thú chung quanh mà tôi thấy – con sóc, con vịt; ồ, chúng thật xinh đẹp trong mắt tôi, thật là dễ thương, dễ thương. Và chúng đến gõ cửa nhà tôi mỗi ngày tìm thức ăn, nhưng chúng gõ với sự vô tư của một trẻ thơ và phẩm hạnh của một tạo vật của Thượng Ðế. Chúng không giống như ăn xin. Chúng bước đi với đầu ngẩng cao đến cửa của tôi, mong chờ tình thương, biết rằng chúng sẽ được tình thương. Cho nên chúng rất tự tin, với một thái độ rất an tâm. Chúng không đến xin thức ăn, không, không, không. Chúng biết rất rõ tôi cảm thấy thế nào về chúng, và điều gì chúng nhận được từ tôi. Và chúng rất tự tin rằng bất cứ những gì chúng nhận được là tình thương thuần khiết, sự tôn trọng thuần khiết, và không gì khác. Tôi cũng thật sự tôn trọng chúng nữa. Thế nên chúng vào – Ồ, thật quý phái! Như vương giả vậy. Ðôi khi tôi đùa, thay vì nói Công tước gì đó, tôi gọi là Công tước Vịt Reedlington, chẳng hạn như vậy, cả tấn loài lông vũ kế bên bờ hồ của tôi. Cho nên tôi gọi chàng là Công tước Vịt Reedlington, và vịt mái, Nữ công tước Vịt, thay vì Nữ công tước. Công tước Vịt và Nữ công tước Vịt Reedlington – Tôi đặt cho chúng những tên hoàng gia. Tôi chỉ có toàn hoàng gia quanh tôi, không gì khác. Tôi có cả một quốc toàn hoàng tộc, một lữ đoàn thật đẹp của Ngài này, Nữ công tước kia, Công chúa này và Hoàng tử nọ, bởi vì đó là cung cách của chúng.

Chúng đến với tôi không như người ăn xin, thậm chí cũng không như trẻ nhỏ chờ mẹ, mà như một sinh vật của Thượng Ðế, với sự vô tư đơn thuần của trẻ thơ, chúng chẳng nghi ngờ gì là tôi thương chúng, và sẽ cho chúng thức ăn. Trong tâm chúng không chút nghi ngờ. Và chúng không khiêm nhường, không có cảm giác thấp hèn khi nhận những gì tôi cho. Chúng cảm thấy việc này là bình thường. Chúng thích trao đổi qua phương tiện vật chất như bánh mì, hoặc ngũ cốc hay trái cây, rau cải. Chúng thích cải xà-lách. Một số thiên nga ăn cải xà-lách hoặc có khi chúng tôi trồng cỏ linh lăng, cải xà-lách, hoặc đậu phụng, rồi tôi cho chúng ăn. Tôi tìm người nghiên cứu xem chúng thích gì rồi tôi cho chúng những món đó. Nhưng chúng không đến như ăn xin hoặc cảm thấy hổ thẹn. Rất có phẩm cách từ đầu đến cuối, thật đẹp.

Cho nên nếu quý vị cho ra điều gì với tình thương vô điều kiện, người hoặc chúng sinh tiếp nhận không cảm thấy hổ thẹn, không thấy thấp hèn, không cảm thấy như đi xin hay đi nhận. Họ không cảm thấy như vậy, chỉ cảm thấy có tình thương – tình thương trải rộng và tình thương trao đổi, hoặc tình thương luân chuyển, hoặc tình thương qua lại. Họ không cảm thấy như họ cần bánh mì này, cần tiền hoa hồng này, không như vậy. Họ chỉ thấy sung sướng. Và họ cảm thấy có phẩm cách vì tôi không trao ra với thái độ một người cho, hiểu không, ngay cả đối với tài xế tắc xi hoặc bất kỳ ai. Tôi cho với lòng kính trọng. Và tôi thật sự kính trọng. Cho nên thú vật cảm nhận được sự tôn trọng, và người nào tôi cho sô-cô-la hoặc tiền hoa hồng, họ cảm thấy được tôn trọng. Bởi vì trước đó tôi phải chắc rằng, ngay cả nếu loài người cũng không cảm nhận nhiều, tôi phải chắc họ biết rằng việc làm của họ tốt, họ đang làm rất giỏi. Tôi cám ơn họ rất nhiều cho việc giữ phi trường sạch sẽ, cho một chuyến đi rất thoải mái, cho chiếc tắc xi rất sạch sẽ, cho sự kiên nhẫn, cho việc lái xe mỗi ngày như vậy, và cho việc làm một người cha tốt kiếm tiền để chăm sóc gia đình. Và tôi cho anh ta biết rằng anh ta xứng đáng với những gì tôi cho, và anh ta chỉ nhận điều anh ta xứng đáng. Nhưng tôi thật sự tôn trọng việc làm của anh ta. Không có tài xế tắc xi, cho dù có cả triệu Mỹ kim, tôi có thể đi bộ hàng trăm dặm không? Không có gì giúp được quý vị nếu không có tài xế tắc xi ở đó. Cho nên tôi phải chắc chắn là họ hiểu được tất cả điều đó trước – bằng cách trò chuyện, không phải giảng giải, hay dạy dỗ mà là trò chuyện với nhau. Rồi họ cảm thấy rằng tôi tôn trọng họ. Hoặc đối với thú vật cũng vậy; chúng biết rằng tôi tôn trọng chúng và yêu thương chúng rất nhiều. Cho nên chúng đến với phẩm cách tự nhiên, và chờ ở đó. Hoặc gõ cửa, hoặc đến bên cửa và nói với con chó. Chúng cảm thấy rất tự nhiên.

Cho nên, tình thương vô điều kiện sẽ khiến người ta cảm thấy có phẩm cách, xứng đáng và được thương yêu. Và đó là điều chúng ta nên cống hiến cho người ta, không phải chỉ tiền bạc hoặc lời nói tử tế. Có một hiệu quả như vậy, nếu quý vị trao đổi với tình thương và sự tôn trọng thật sự. (Mọi người vỗ tay) Tôi không thể dạy quý vị, quý vị phải tự làm lấy. Và có lẽ quý vị đang làm, cho nên rất tốt. Ðó là điều nhiều người quý vị làm, tôi nghĩ. Như vậy tốt. Hãy tiếp tục làm. Dù lúc đầu quý vị làm với dụng ý, cứ tiếp tục làm. Ít nhất là người kia được lợi ích! Và về sau, nó trở thành tự động, quý vị cũng không nghĩ đến nữa. Mọi việc đều cần tập luyện, giống như chạy xe đạp. Ban đầu quý vị khổ sở, trầy chân, bầm khuỷu tay, hay cứ té lên té xuống. Nhưng về sau quý vị chạy một cách tự động. Quý vị thậm chí còn đứng cả trên yên và làm vài trò xiếc! Nếu quý vị tiếp tục thực hành, quý vị sẽ trở thành xuất sắc. Quý vị đã có sẵn tình thương trong tâm. Cứ dùng lại nó. Huấn luyện lại bản thân. Học lại cách dùng tình thương này. Ban rải và cho ra. Cho càng nhiều quý vị càng có nhiều. Chỉ như vậy. Và quý vị không thể ngưng; về sau quý vị không thể ngưng thương yêu những gì quý vị thấy. Quý vị bây giờ đã đang làm, đã bắt đầu thương người nhiều hơn, thương bông hoa, thương tất cả động vật, hơn trước đây, bởi vì quý vị thấy chúng với ánh mắt khác, ánh mắt khai ngộ, ánh mắt trìu mến của thánh nhân. Và ở mức độ nào đó, quý vị đã là thánh nhân rồi, trình độ khác của quả vị thánh. Cho nên cứ tiếp tục. Làm nhiều hơn. Bất cứ cơ hội nào để bày tỏ tình thương, cứ làm. Và rồi quý vị sẽ có nó, và rồi tình thương sẽ bao gồm tất cả trở lại, và quý vị sẽ khôi phục lại tình thương vô điều kiện của mình, toàn bộ trở lại, 100%. Và đó là cách để làm. Ðó là cách được nhiều ân điển hơn. Bởi vì không phải quý vị làm để được ân điển, mà đó chỉ là kết quả tự nhiên.