Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị, Klagenfurt, Áo Quốc,
ngày 29 tháng 5, 2007 (nguyên văn tiếng Anh)


Tâm thức nâng cao
là quà tốt nhất cho nhân loại

SP:    Thế giới thật khôi hài. Ðây là một thế giới thật khôi hài khi chúng ta phải dựa vào tiền để sống. Có phải không ra gì không?


Ð:    Tiền giúp cho thế giới tiếp diễn ...


SP:    Tôi biết, nó giúp cho thế giới tiếp diễn. Nhưng đây là một thế giới thật khôi hài. Chúng ta vốn không nên dựa vào những tấm giấy đó để sinh tồn, nhưng lại làm vậy. Thật tệ! Hệ thống được sử dụng trên thế giới là như vậy. Ở những thế giới khác họ không dùng hệ thống này, họ chỉ có đủ xài. Họ chia sẻ, cho nên không ai thiếu và không ai có quá nhiều. Mọi người chỉ có đủ những gì họ muốn, chỉ vậy thôi. Không "hơn", không "kém", mọi người có đầy đủ.

Nếu thế giới chúng ta có hệ thống giống vậy, chúng ta sẽ không có chiến tranh, không có đói kém. Những hệ thống ở hành tinh khác, họ chỉ trao đổi. Thí dụ nếu họ phải xây đường, thì kỹ sư xây đường, thợ xây cất nhà, bác sĩ chữa bệnh nhân, nông dân chăm sóc thửa vườn. Họ trao đổi dịch vụ với nhau, vậy thôi. Mọi người đều có một cửa hàng chung nơi họ đến và lấy những gì họ cần, và được phân phát. Mọi người chỉ lấy đủ những gì họ cần: không phải dựa theo việc họ làm mà tùy theo những gì họ cần.

Không có tiền bạc trên loại hành tinh này. Mọi người dùng cùng tài nguyên, và bảo vệ cùng môi trường. Mọi người biết được sự tương quan tương tác với nhau và dựa vào nhau. Họ đối đãi nhau như một đại gia đình. Thức ăn và nhu yếu phẩm được phân phối đồng đều mọi nơi đến mọi góc trong hành tinh, để mọi người có thể lấy dùng. Mỗi người làm việc theo khả năng của mình. Không ai thiếu thức ăn, hoặc nhu cầu căn bản của đời sống. Nhưng trên đó không có tiền, không ai mang gì theo để đi mua ở đâu hết. Nếu cần gì, quý vị chỉ việc đi đến bất kỳ tiệm nào, hỏi người quản lý quý vị cần món này, cần món kia, chỉ vậy thôi. Quý vị có thể đi lấy những gì mình muốn, hoặc ông ta sẽ tìm giùm những gì quý vị cần. Cũng như quý vị đi chợ, lấy những gì mình muốn và hỏi, nếu không thấy những món mình cần, người quản lý sẽ lấy cho quý vị. Nhưng không cần trả tiền. Vậy thôi. Và mọi người trên hành tinh này có tâm linh phát triển cao hơn. Hiểu ý tôi không? Họ có trách nhiệm hơn, thương yêu hơn, tử tế hơn, hiểu biết hơn, khai ngộ hơn về giá trị của nhau cũng như giá trị của mọi chúng sinh trên hành tinh họ. Tôi nghĩ hệ thống của họ hay hơn. Quý vị có nghĩ vậy không? (Ðại chúng: Thưa có).
 

Tái phục hồi tình huynh đệ nhân loại
Vì tiền, chúng ta có chiến tranh, xung đột với nhau, tham lam, chiếm hữu. Rồi, ít nhiều, chúng ta sùng bái tiền bạc, hơn cả tôn sùng Thượng Ðế. Ðó là vấn đề. Vốn phải nên: "Tin cậy Thượng Ðế", thay vì "Tin cậy tiền bạc". Hiện giờ chỉ là một lý thuyết, nhưng có lẽ có một ngày hành tinh chúng ta sẽ áp dụng hệ thống này. Ðang đi vào chiều hướng đó, tôi thấy. Tất cả những nước giàu đang giúp đỡ những nước nghèo, và có vẻ như tình huynh đệ trong nhân loại rất có triển vọng. Theo như tài liệu thâu thập được và phát trên Truyền hình Vô Thượng Sư, tình huynh đệ nhân loại có thể sẽ sớm thành sự thật. Hòa bình rất có triển vọng. Dường như vậy. Tôi rất mừng. Tôi ngày càng thấy hân hoan hơn. Chúng ta thấy điều gì đó gần với tình huynh đệ hơn, gần với hòa bình, tình thương và sự tử tế hơn. Tự chúng ta có thể dùng hệ thống đó. Chúng ta cứ sống chung với nhau và làm việc cho thế giới và trao đổi những gì mình có. Bởi vì hệ thống trên thế giới dựa vào tiền, cho nên chúng ta phải đi theo đó trong thời gian này. Có lẽ sau này từ từ sẽ thay đổi.

Cách suy nghĩ của con người phải thay đổi, không phải chỉ hệ thống. Tôi hy vọng nó sẽ thay đổi, bởi vì loài người sẽ khai ngộ hơn và hiểu biết hơn rằng tiền mình giữ, mình không thể dùng hết một mình. Không ai có thể dùng đến một triệu Mỹ kim mỗi ngày. Cho nên cho dù một người có kiếm được nhiều tiền, đều là mọi người khác hưởng. Hoặc nếu họ qua đời, cả gia đình hoặc họ hàng sẽ sử dụng nó. Như vậy, thu thập nghiệp chướng để làm gì? Dù gì cũng là nghiệp chướng xấu qua những phương cách thiếu đạo đức. Thí dụ, có nhiều nghề không tốt lắm, như chế tạo vũ khí, buôn bán vũ khí, buôn ma túy, buôn rượu, sản xuất rượu. Ðây là những nghề không tốt lắm, không tốt cho người chủ hãng đó. Rất xấu cho họ; thu thập rất nhiều nghiệp chướng xấu cho họ.

Số tiền kiếm được, thật tình nói, người chủ không dùng hết một mình. Có lẽ là dùng lúc ban đầu, để có xe tốt và một chiếc máy bay. Nhưng sau đó, mọi người khác dùng tiền đó, như thân nhân, bạn bè, nhân viên, bất cứ ai liên hệ đến người đó. Nếu họ để tiền trong ngân hàng, và nhà băng lấy tiền lời, và có thể là dùng cho những mục đích khác không tốt. Nếu tiền của họ được dùng cho mục đích tốt thì người chủ số tiền đó sẽ được lợi ích tâm linh. Bằng không, họ cũng sẽ bị phiền phức bởi nghiệp chướng, và như vậy không tốt.

Cho nên nói cho công bình, người tạo ra những công việc như bán vũ khí, chế tạo vũ khí, sản xuất ma túy, buôn ma túy, người chủ của những hệ thống buôn bán này không có lợi nhiều lắm. Họ nhức đầu cho những gì họ có, cho dù họ thâu được rất nhiều tiền, nhưng họ là chủ, quá nhiều trách nhiệm. Ngay cả cho việc xấu, quý vị cũng có trách nhiệm. Quý vị thu hút đủ loại người đến chỉ vì ma túy hoặc âm mưu kiếm tiền mau chóng, không lương thiện, và rồi họ không thật sự giúp được quý vị gì mấy, họ làm xáo trộn cuộc đời quý vị, xáo trộn thời khóa biểu của quý vị, kế hoạch của quý vị. Không phải làm chủ những thương nghiệp loại này là luôn luôn tốt. Họ có nhiều rắc rối, nhiều công việc, và dù có nhiều tiền cũng không có hứng thú để vui hưởng. Khi một người có quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều chuyện nhức đầu như vậy, họ làm sao vui hưởng được gì? Nhiều khi ăn cũng không ngon, có khi cũng chẳng hưởng thụ được xa hoa họ có, ngoài việc đôi khi khoe khoang với bạn bè, thân nhân, bất kỳ ai đến để thương lượng công việc hay gì đó. Nhưng điều đó ngắn ngủi so với những chuyện nhức đầu họ phải trải qua. Cho dù thương nghiệp tốt quý vị cũng nhức đầu, đừng nói chi đến thương nghiệp xấu, quý vị lại càng nhức đầu hơn.
 

Nhìn sau ảnh hưởng của thế gian này
Cho nên, kiếm tiền bằng những nghề nghiệp không tốt, như liên quan đến sát sinh, làm hại trí óc, sức khỏe tinh thần, cảm xúc, hoặc thể chất của người ta, những việc này rất có hại cho người chủ của hoạt động này, khỏi nói chi đến người mua sản phẩm của họ. Cho nên người chủ là tệ nhất. Thí dụ nếu quý vị sản xuất vũ khí, là chủ công ty đó, quý vị có nghiệp chướng tệ hại nhất chờ đợi quý vị. Nếu quý vị làm chủ công ty sản xuất ma túy, quý vị có nghiệp chướng tệ hại nhất chờ đợi quý vị. Chủ nhân hay người cầm đầu, người chủ chốt, có nghiệp chướng tệ hại nhất đang chờ họ, ở một nơi nào đó – không phải thiên đàng! Quý vị biết ở đâu rồi! Sẽ rất xấu cho người này, họ phải chịu rất nhiều đau khổ sau kiếp này, hoặc thậm chí trong kiếp này.

Nhưng nhiều khi chúng ta không biết. Ý tôi là những sự nhức đầu, đau lòng, những rắc rối họ phải trải qua, và áp lực của công việc, đã là địa ngục trong hiện kiếp. Nhưng vẫn còn những điều tệ hơn sẽ đến sau kiếp này. Có người không tin có thiên đàng hay địa ngục, cho nên mới làm những loại công việc này, những hoạt động này. Nếu họ biết, nếu họ chỉ được thấy một thoáng thiên đàng thật là gì, địa ngục thật là gì, tôi nghĩ họ sẽ từ bỏ tất cả, một mình đi vào rừng, lên núi và sám hối – thậm chí bỏ gia đình, bạn bè, bỏ hết tất cả – chỉ mau mau sám hối trước khi rơi vào địa ngục sau kiếp này. Nhưng thân thể vật chất này là chướng ngại lớn cho mọi chúng sinh. Người ta không thấy được điều gì ngoài tầm mắt, chỉ có thể thấy được cách vài thước. Họ không thể thấy thiên đàng, không thể thấy địa ngục. Cho nên đôi khi tôi cảm thấy buồn cho tất cả những người vì lý do nào đó đã rơi vào loại cạm bẫy này và không biết hậu quả rất dễ sợ cho họ.
 

Tỉnh thức để địa cầu
được giống thiên đàng hơn


Nhưng tôi nghĩ thế giới sẽ tỉnh thức. Mọi người một ngày nào đó sẽ tỉnh dậy, và rồi mọi việc sẽ được khá hơn. Tôi cầu nguyện điều đó, để tất cả những người vô minh, tất cả những người không biết hậu quả, không biết địa ngục và thiên đàng, họ cũng sẽ tỉnh thức và thoáng thấy một chút về ảnh hưởng khủng khiếp của việc họ đang làm. Hoặc việc tốt họ đang làm, họ có thể thấy được hiệu quả tốt. Nhưng nếu quý vị làm việc thiện, quý vị thấy hiệu quả tốt, chắc chắn vậy. Quý vị tự nhiên cảm nhận được. Ít nhất nếu không nhìn thấy trực tiếp, quý vị cảm thấy đó là điều tốt. Cho nên, chỉ có điều tốt làm quý vị cảm thấy vui. Ðiều xấu sẽ làm quý vị cảm thấy khó chịu, đó là chắc chắn. Nhưng một số điều xấu và điều tốt cũng rất vi tế. Chúng ta không cảm nhận được sức ảnh hưởng mạnh như vậy. Hoặc là có người quá vô tri vô giác, quá bận rộn, quá đắm chìm trong công việc, sự suy nghĩ và cách sống, thói quen, nên cứ lờ đi sự cảnh cáo của lương tâm hoặc trực giác, và tiếng gọi đạo đức từ hạ ý thức của họ. Họ bỏ hẳn ngoài tai. Có lẽ họ biết, nhưng không muốn nghe. Họ không muốn biết, bởi vì quá mù quáng bởi lợi lộc trước mắt, bởi niềm vui ngắn ngủi của việc gom góp tiền tài.

Nhưng ngay cả trong thế giới này, nếu quý vị xem truyền hình, quý vị biết được ảnh hưởng của nghề nghiệp mình. Có người vô minh hoàn toàn. Tôi không biết làm sao một số người có thể sống nổi, biết rằng sản phẩm của họ sẽ hại đến mạng người hay sinh vật khác, thậm chí mạng sống của phụ nữ và trẻ em vô tội. Tôi không biết một người làm sao sống được với điều đó. Tôi không biết làm sao họ ngủ được, nếu họ buôn bán những thứ độc hại, vũ khí giết người lấy đi sinh mạng người khác, và kiếm lời từ đó. Tôi không biết làm sao có người nam, nữ nào trên thế gian này chấp nhận một cách ý thức, trong thâm tâm, làm sao họ có thể chấp nhận điều đó như một phương cách chính đáng để mưu sinh. Quý vị nghĩ có người nào có thể chấp nhận không? Không. Nhưng có người vẫn làm.


ÐT:    Những người có ý thức rất thấp.


SP:    Ý thức rất thấp, có lẽ là như vậy. Hoặc là, có lẽ họ đã được huấn luyện và rơi vào hoàn cảnh này. Bối cảnh của họ có lẽ đã huấn luyện họ từ tấm bé để làm việc này. Ðó là cách xảy ra như vậy. Thật đáng tiếc chúng ta không đủ phương tiện để truyền đạt thông điệp lành đến mọi người. Nhưng chúng ta hy vọng rằng những gì chúng ta truyền đạt sẽ lan trong không khí, vào lớp hạ ý thức của mọi người, không cần ngôn ngữ, sẽ đánh thức mọi người, và một ngày thế giới sẽ trở thành giống như thiên đàng.
 

Thay thế tiền bạc bằng sự san sẻ


Hệ thống tiền tệ, có thể một ngày chúng ta sẽ hủy bỏ. Mọi người chia sẻ những gì mình có. Cả hành tinh chia sẻ với nhau, bởi vì hành tinh không chỉ dành riêng cho quý vị, cho tôi, cho anh, cho cô, mà phải dành cho mọi người. Không có dấu hiệu gì ghi lại bất kỳ nơi đâu rằng hành tinh này chỉ dành cho người giàu, cho người Mỹ, hoặc cho người Âu Châu. Không có đâu viết như vậy cả! Cho nên thật ra chúng ta nên chia sẻ mọi thứ – kỹ thuật, phát minh, thực phẩm, kiến thức, trí huệ – cho mọi người.

Ðây là điều chúng ta đang làm, nhưng chỉ ở tầm vóc nhỏ vì chúng ta là một nhóm nhỏ. Không phải như một công ty khổng lồ, có thế lực tài chánh, những điều như vậy. Chúng ta chỉ kiếm tiền lương thiện, và những gì có dư, chúng ta chia sẻ với người khác. Ðiều quan trọng là chúng ta chia sẻ thông điệp tình thương và hòa bình, hiện tại là qua phương tiện truyền thông, như vậy tốt hơn. Tôi sẵn sàng và rất sung sướng truyền bá thông điệp tình thương và thiên đàng này đến địa cầu để mọi người có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn. Bởi vì, thật sự là, cho dù tôi tài trợ để cấp thực phẩm cho tất cả trẻ em nghèo đói Phi châu, tôi làm được mấy đời? Sau khi tôi vãng sinh, tôi không thể giúp thế hệ trẻ em kế tiếp. Nhưng sự thức tỉnh tâm linh sẽ khiến họ thông minh hơn và khiến mọi người khác có trí huệ hơn, nhiều lòng bác ái hơn, và giúp đỡ lẫn nhau và rồi họ cũng trở nên tự lập bởi vì họ sẽ có trí huệ hơn, thông minh hơn. Với sự giúp đỡ của những người khác có khả năng, họ có thể tự chăm sóc bản thân. Cho nên tôi giúp một cách gián tiếp. Tôi dĩ nhiên cũng giúp trực tiếp. Ðiều gì làm được, mình làm hết, tất cả chúng ta. Nhưng ý của tôi là sự thức tỉnh của tâm thức cao hơn mới là món quà quý báu nhất cho bất cứ ai. Như vậy họ có thể thức tỉnh và trở thành có khả năng hơn, có thể giúp bản thân – qua nhiều cách, không chỉ về mặt vật chất. Bởi vì khi quý vị thông minh và bình tĩnh, quý vị có thể suy nghĩ. Quý vị có thể suy nghĩ đúng đắn: "Tôi sẽ làm việc này việc kia để giúp bản thân và gia đình. Tôi sẽ kiếm đủ tiền để nuôi họ". Cho nên đó là sự giúp đỡ tốt nhất chúng ta có thể cống hiến.

Dù thế nào, tôi thật sự hy vọng một ngày chúng ta sẽ xóa bỏ biên giới. Có lẽ chúng ta có chính quyền, nhưng chỉ để phục vụ nhân loại: không biên giới, có lẽ không có cả tiền tệ, chỉ chia sẻ và lấy những gì mình cần. Nhưng để đạt được mức đó, con người phải thức tỉnh, phải biết họ cần gì, thay vì chỉ là họ muốn gì. Chúng ta muốn quá nhiều. Ðiều chúng ta cần rất ít, hay ít hơn nhiều. Do đó tôi bảo quý vị sống giản dị để không bị lệ thuộc vào quá nhiều vật chất.
 


Vai trò của truyền thông
trong việc thăng hoa thế giới


ÐT:   Ðôi khi nghề nghiệp của mình không cho mình tự do hoặc cho chúng ta biết điều gì sẽ được làm với thành quả của mình. (SP: Tôi hiểu.) Và nếu có người trả tiền cho công việc mình làm, họ thường dùng những phát minh của mình theo mục đích của họ hoặc của người khác mà chúng ta không biết.


SP:    Ðúng vậy.


ÐT:    Cho nên, lúc nào cũng có một chút nghi ngờ rằng có phải mình đang bán đầu óc, linh hồn mình để kiếm tiền. Làm sao tìm được sự quân bình? Có lẽ không thể nào tránh được điều đó; con không phải lý tưởng hóa. Nhưng làm thế nào để quân bình điều đó và tìm được con đường phải?


SP:    Tôi cũng không biết. Ðiều quan trọng là cả hành tinh phải thức tỉnh, hiểu không? Toàn địa cầu, toàn dân số đều phải thức tỉnh và nâng lên trình độ tâm thức cao hơn. Rồi lúc đó, nếu quý vị phát minh điều gì đó tốt, họ sẽ không dùng vào mục đích xấu. Không phải lỗi quý vị nếu họ dùng vào việc xấu; có lẽ quý vị không cần phải cảm thấy có trách nhiệm về việc đó. Nhưng toàn thể dân số của tinh cầu phải thức tỉnh, giác ngộ lên một trình độ cao hơn, suy nghĩ cao hơn, và tiêu chuẩn đạo đức khá hơn. Rồi mọi việc sẽ được tốt đẹp. Nhưng muốn quân bình, quý vị không làm được gì nhiều, ngoại trừ có lẽ là kiếm chút tiền và phải trích ra một khoản nào đó cho từ thiện. Nhưng thật sự quý vị không làm gì được bao nhiêu nếu họ dùng phát minh của quý vị cho việc gì đó không cao thượng. Ðó là vấn đề.

Do đó Giải Nobel Hòa Bình được ra đời, bởi vì người đó cảm thấy thật tệ hại khi sự phát minh đã bị dùng cho mục đích hủy diệt. Cho nên ông ta thay đổi, và số tiền bây giờ được dùng cho mục đích hòa bình. Ðó là một cách để quân bình, một cách để phát biểu thông điệp hòa bình. Dù vậy, chúng ta vẫn muốn là không có chuyện như vậy xảy ra để không cần phải quân bình kết quả của nghề nghiệp mình. Nhưng chúng ta phải nỗ lực cho sự nâng cao toàn thể ý thức nhân loại, và đó là điều chúng ta đang làm; chúng ta đang cùng làm với nhau.

Chương trình truyền hình là cho mục đích đó, cũng là một trong những công cụ, và có thể là công cụ hữu hiệu, quảng bá rộng rãi hơn. Nhưng chúng ta vẫn làm qua những cách nhỏ: Mọi người ra ngoài quảng bá thông điệp, phát tờ thông tin, mở tiệm chay, mời người ta ăn chay, phục vụ các món chay, tham gia triển lãm, phát Sách Biếu, tổ chức hội thảo. Mọi việc chúng ta đang làm đều hướng về mục tiêu đó, để quý vị cũng không cần phải quân bình kết quả của nghề nghiệp quý vị.
 
Số mệnh tâm linh
được dựa trên hành động


ÐT:    Có người có thể sợ địa ngục, nhưng có người không. Cũng có thí dụ về những người rất cao thượng, nhưng cũng đồng thời là vô thần. Tuy nhiên họ cảm thấy có Minh Sư bên trong, họ cảm nhận được tiêu chuẩn đạo đức rất mạnh mẽ, đôi khi con thấy còn mạnh hơn cả những người tu hành và tin Thượng Ðế. Như vậy thật sự... Có thật sự cần thiết là mọi người phải tin Thượng Ðế và địa ngục để thành người tốt?


ÐT:    Không, không. Nếu họ không làm điều gì xấu, cho dù họ không tin thiên đàng, địa ngục, họ vẫn lên thiên đàng.


ÐT:    Họ nhất định không chịu tin. Họ đôi khi tuyên bố mạnh mẽ rằng họ chỉ muốn tin vào những điều thấy tận mắt.

SP:    Ðây là những khoa học gia, phải không?


ÐT:    Không phải tất cả.


SP:    Ðúng vậy.

Ýù tôi chỉ nói những người quá đắm chìm vào nghề nghiệp thiếu đạo đức, họ không thấy thiên đàng và địa ngục, nên mới như vậy. Nhưng đối với những người không làm gì sai, không ai màng họ tin hay không; không ai muốn ép họ. Chỉ đối với những người thật sự có rắc rối, tôi mong họ có thể thấy thiên đàng và địa ngục, rồi họ sẽ ngưng làm người phá hoại hoặc buôn bán công cụ phá hoại cho người khác để hủy hoại đời họ. Hiểu ý tôi không?


ÐT:    Dạ. Ý của Sư Phụ vì động cơ của họ chỉ là lợi lộc hoặc những động cơ rất thấp..


SP:    Ðúng vậy. Họ sẽ đi thẳng vào nơi rất thê lương.


ÐT:    Có phải chỉ có sự sợ hãi mới có thể ngưng điều đó, nếu họ sợ điều gì đó?


SP:    Nếu họ biết điều gì đó. Không cần phải là sự sợ hãi, nhưng nếu họ biết sự thật đàng sau mọi việc, đàng sau cách chúng ta đã bị che phủ, thì họ sẽ không dám làm điều gì phá hoại hoặc buôn bán vũ khí phá hoại, công cụ phá hoại. Ý tôi là như vậy. Nhưng nếu người ta đạo đức hơn, nếu họ luôn làm việc thiện, họ không cần tin thiên đàng và địa ngục. Họ chỉ biết ở trong tâm, mặc dù bên ngoài họ có thể nói: "Tôi không tin thiên đàng, không tin địa ngục". Nhưng có thể là họ tin, hoặc ít nhất trong hạ ý thức, họ biết là có hiện hữu. Cho nên họ lúc nào cũng làm điều đúng. Ðây chỉ là tiện để thảo luận. Không cần biết ai nói là tin thiên đàng hoặc không tin thiên đàng; quý vị không cần phải dựa vào lời nói ngoài miệng.


ÐT:    Ðầu óc không tin?


SP:    Nhưng có lẽ họ có tin, hoặc có lẽ họ chỉ nói như vậy cho có vẻ oai phong hoặc hợp thời hay gì đó, nhưng mặt khác thì họ tin.