Chuyện Tên Cướp


Có một câu chuyện kể một tên cướp kia, một tên cướp rất, rất cừ khôi. Hắn ta phạm rất nhiều tội, kể cả giết người cho nên chính phủ quyết định phải treo cổ hắn. Trước khi một người bị xử tử, họ được ban cho điều ước cuối cùng. Tên này rất nổi tiếng; người ta tìm mấy chục năm nay mới bắt được. Hắn ta là một tên cướp độc hại, không một chút ăn năn, không một chút lương tâm nào cả, giết người như cắt chuối.

Bây giờ điều ước cuối cùng của hắn là muốn gặp mẹ. Mọi người đều ngạc nhiên ngay cả hắn ta cũng có tình thương đối với mẹ. Nhưng họ nghĩ: "ồ, có lẽ cả thế giới không còn người nào thương hắn, cho nên hắn thương mẹ. Vì mẹ là người duy nhất còn thương hắn. Thành ra ông ta muốn gặp mẹ là một điều rất tự nhiên."

Thế là bà mẹ được gửi tới gặp hắn. Nhiều người đến xem hắn ta bị xử tử bởi vì ai cũng biết. Ngày hôm đó rất đông, và hắn ta đứng giữa. Rồi bà mẹ tới, hắn ta ôm mẹ. Bỗng nhiên, bà mẹ la lớn rồi ngất xỉu dưới đất. Một bên đầu máu chảy. Người ta thấy trong miệng tên cướp có cái tai của bà. Người ta chạy tới hỏi hắn: "Chuyện gì vậy? Sao ông cắn đứt tai của mẹ ông?" Tên cướp cầm cái tai lên chỉ về phía bà mẹ nói: "Bà đó mới là tội nhân thật sự, không phải tôi. Các người phán xét sai rồi."

Rồi hắn ta bắt đầu kể chuyện. Khi còn là một đứa học trò nhỏ, gia đình ông đủ sống, không nghèo nhưng cũng không giàu. Một hôm ông để quên bút và mượn bút của một đứa bạn. Nhưng ông quên không trả lại mà lại đem về nhà. Ông kể cho mẹ biết: "ồ, nhìn kìa. Con quên không trả bút cho bạn mà con đã mượn! Con phải trở lại trả nó bây giờ, nếu không nó sẽ không có bút xài."

Bà mẹ nói: "Ðừng, đừng! Con giữ lấy, giữ lấy! Ngày mai con sẽ mượn mực, rồi mượn sách, và đừng có trả, xem chuyện gì sẽ xảy ra. Như vậy mẹ sẽ không phải mua cho con. Nếu chúng nó quên thì tốt. Những gì ở trong tay con là của con. Những gì con lấy được là thuộc về con." Nhưng khi mấy đứa bạn đòi lại đồ của chúng thì cậu bé không biết làm sao. Thế là nó về nhà hỏi mẹ: "Mẹ ơi, chúng nó đòi, con trả lại được không? Ðược không?"

Bà mẹ trả lời: "Ðừng, đừng! Lần sau con phải đấm nó một cú, nói: ỔKhông, của tao!Ỗ" Bà ta dạy đứa con dùng sức mạnh ngay từ khi còn nhỏ. Cho nên dần dần nó đi ăn cắp những thứ càng ngày càng lớn cho nó và mẹ nó, theo lệnh của mẹ. Mới đầu hắn cắn người ta, sau đó áp bức họ, sau đó nữa giết họ. Ngay cả những lúc không cần hắn ta cũng giết; nó trở thành một thói quen.

Trang Trước

Ghi danh để nhận bản tin bằng điện tử

Quý vị sẽ nhận được bản tin mới nhất bằng điện tử, cũng như giáo lý chọn lọc và lời pháp cam lồ, v.v...

Bản Tin 126
Mục Lục