Nữ đồng tu Fengqin, Luân Ðôn, Anh Quốc   (Nguyên văn tiếng Anh)

Vào một buổi sáng sớm của tháng ba năm nay, tôi tỉnh dậy trong trạng thái nửa ngủ, nửa thiền. Tôi đã hẹn đến nhà một chị đồng tu để cộng tu buổi trưa hôm ấy. Có lẽ đó là cái "bệnh" của tôi, phải trù hoạch mọi chuyện trước. Vì trời hãy còn quá sớm không thể ăn điểm tâm, tôi bắt đầu thiền, nhưng sau một lúc tôi không tiếp tục được nữa.

Kế đó, không biết vì lý do gì, tôi đi ra trạm xe buýt Victoria, đứng trước quầy bán vé mà không biết mình muốn đi đâu. Tôi đọc qua thời khóa biểu khởi hành của các chuyến xe rời Luân Ðôn tới những tỉnh lỵ trong nước đã được sắp theo thứ tự từ A đến Z. Ðảo mắt qua lại nhiều lần, cuối cùng tôi ngừng lại ở "Nottingham". Bước chân tới quầy, tôi mua một vé và hủy bỏ hẹn cộng tu mà không cho chị bạn một lý do nào thỏa đáng.

Chuyến đi đến thành phố Nottingham mất ba biếng đồng hồ. Sau khi đến nơi, tôi đi lang thang trên đường phố, không biết tại sao mình lại đến thành phố buồn nản này. Tôi đi ngang nhiều cửa tiệm nhưng không bước vào vì không có tiền tiêu. Bỗng nhiên tôi để ý tới một tiệm. Bước vào trong, tôi lên tầng thứ hai, và hai người đàn ông Trung Hoa đi về phía tôi. Họ nhờ tôi giúp họ mua chăn, gối và khăn trải giường. Sau khi mua hàng xong, họ mời tôi đến nơi họ trú ngụ.

Khi đến nơi, một người cho tôi xem tấm giấy ghi tên và địa chỉ của một luật sư. Ông có vẻ lo lắng và mắc cở khi hỏi tôi giúp đỡ một lần nữa, vì chúng tôi mới quen biết nhau chỉ một tiếng đồng hồ trước đó. Ông phải gặp người luật sư này ở Luân Ðôn ngày hôm sau. Ông cho biết ông mới tới đây và không biết nói tiếng Anh, ông sợ sẽ không tìm được văn phòng luật sư. Ông cũng không kiếm được ai để giúp. Nếu bỏ lỡ cơ hội duy nhất này, có lẽ ông sẽ bị rắc rối trong vấn đề thẻ thường trú. Gần tới giờ đóng cửa của quầy bán vé, chúng tôi chạy vội tới trạm xe buýt Nottingham, mua tấm vé cuối vừa khi họ đóng cửa.

Ngày hôm sau, tôi đến gặp người đàn ông đó tại trạm xe buýt Victoria ở Luân Ðôn. Tôi đi với ông suốt hôm ấy cho đến chiều khi ông đáp chuyến xe buýt trở về. Trong lúc đang đợi xe, tôi hỏi: "Ông theo đạo gì?"

Ông đáp: "Tôi theo Công Giáo."

Tôi hỏi: "Ông có cầu Chúa Giê Su giúp không?"

Ông trả lời: "Có. Tôi cầu nguyện hoài. Từ khi xa nhà sáu tháng trước, tôi cầu Chúa Giê Su giúp tôi từng phút." Bỗng nhiên mắt ông long lanh ướt: "Chúa Giê Su gửi chị đến giúp tôi đó hả?"

Tôi mỉm cười gật gù.

Khi về đến nhà, tôi không thể nào tin được rằng mình đã trải qua một chuyến đi không một dự tính, sửa soạn hay chuẩn bị tinh thần.

Sư Phụ có nói: "Sau khi được Minh Sư truyền Tâm Ấn, chúng ta không còn ngăn cách."

Một cái máy điện thoại bình thường có thể liên lạc với toàn thế giới, huống chi sự liên lạc về tâm linh giữa chúng ta. Nói chuyện với nhau.

Nếu luôn luôn hướng nội, chúng ta sẽ không sai chạy. Ai cũng có thể làm công cụ cho Thượng Ðế.

Thể nghiệm này đã dạy tôi rằng nếu vượt lên khỏi sự giam cầm của đầu óc, chúng ta sẽ đến đẳng cấp trí huệ, nơi đây không có không gian, thời gian và ranh giới. Chúng ta trở thành đồng thể với Sư Phụ và những người cùng làm việc với Ngài, rồi dần dần sẽ làm chủ chính mình.