Trong 16 năm từ khi thọ Tâm Ấn với Sư Phụ đến nay, tôi được nghe rất nhiều câu chuyện thần kỳ về những đồng tu và gia quyến đã qua đời. Nay xin được kể câu chuyện của tôi cũng thần kỳ.

Bà nội tôi năm nay 95 tuổi. Mười sáu năm về trước, nội tôi thường hay đi Tân Ðiền (đạo tràng đầu tiên của Sư Phụ tại Formosa) với chúng tôi để nghe Sư Phụ khai thị. Nội tôi đơn thuần như một trẻ thơ, cho nên Sư Phụ rất mến bà; Ngài hay nói chuyện chơi với bà và làm cho bà vui. Cũng như tất cả chúng tôi, Sư Phụ gọi bà là "Ah Ma", tiếng Trung Hoa có nghĩa là bà nội (ngoại). Vì tất cả con gái, cháu chắt đều là đồng tu, nên khi nội xin truyền Tâm Ấn, Sư Phụ cho ngay. Năm đó bà 80 tuổi.

Sau khi thọ pháp, nội tôi như sống lại, trở thành một con người mới. Trước đó bà đã bị bệnh lú lẫn, và rất hay quên. Tuy nhiên, sau khi được truyền Tâm Ấn, trí nhớ của bà tiến bộ khá nhiều. Hơn nữa, lúc đó sức khỏe bà cũng không được tốt lắm và thường phải uống thuốc, chích thuốc. Nhưng sau khi Tâm Ấn, bà khỏe hẳn ra.

Vào tháng 7, 2002, nội bị trượt chân té phải đi nằm nhà thương vì bịnh gãy xương. Một hôm, không lâu sau khi xuất viện, bà đang tắm với sự giúp đỡ của những người trong gia đình. Lạ thay, họ thấy nội cứ ngửa đầu lên nhìn, miệng mỉm cười. Sau đó, khi dùng cơm chiều xong, bà dựa ghế nghỉ ngơi, miệng vẫn cười tươi, hai mắt nhìn lên. Bà không để ý tới những người chung quanh đang nói chuyện với bà, mà cứ tiếp tục mỉm cười. Bỗng nhiên, bà trút một hơn dài rồi qua đời. Cách từ trần này thật là hay! Nội tôi chỉ là một bà già rất tầm thường, nhưng lại có thể qua đời ở tư thế ngồi, miệng mỉm cười, giống như lão Hòa Thượng Quảng Khâm (một nhà sư được kính nể nhất tại Formosa, tu khổ hạnh trên 70 năm và chết lúc đang ngồi). Thật không thể nào tưởng tượng!

Sư Phụ dạy rằng khi đồng tu chúng ta qua đời, các vị thánh thần, thiên nhân tới chào đón chúng ta, và những lộng lẫy huy hoàng trên Thiên Ðàng sẽ hiện ra trước mắt. Rõ ràng đó là lý do vì sao bà nội tôi cứ mỉm cười ngước mắt nhìn trời. Nếu không phải vì sự tuyệt mỹ hấp dẫn vô cùng của cảnh giới trên mà bà tôi đã trông thấy trong lúc sắp sửa từ trần, thì có lẽ bà không thể giã từ mọi người không một cảm giác luyến lưu như vậy! Bởi vì nội tôi rất lo cho giới trẻ của bà, thậm chí có lần còn tới Ðạo Tràng Tây Hồ nhờ Sư Phụ khuyên cháu trai bà mau mau cưới vợ, e trong tương lai sẽ không có người nối dõi tông đường.

Về phần đồng tu lià khỏi xác, Sư Phụ nói rằng: "Lúc truyền Tâm Ấn, tôi đã mua vé sẵn cho quý vị lên Thiên Ðàng rồi. Khi nào tới giờ, tới lúc, tôi sẽ mang quý vị lên hưởng thụ." Không còn một nghi ngờ nào nữa, các đồng tu của chúng ta là những chúng sanh có phước báu nhất trên quả đất. Theo Sư Phụ tu hành còn an toàn hơn là được cả vạn hãng bảo hiểm lo cho. Kinh nghiệm nội tôi để lại đã giúp tôi nhận thức một cách sâu xa rằng có hiếu nhất là thọ Tâm Ấn, tu hành, và vô minh nặng nhất là "không tin Sư Phụ và không tu hành". Tôi hy vọng câu chuyện trên sẽ là một khích lệ lớn lao cho tất cả mọi người!

Cảm Ứng Thần Kỳ: