Tôi làm việc cho một nhà hàng chay tại Ba Lê, nơi đây tất cả các nhân viên làm việc đều là đồng tu. Tối ngày 28 tháng 12 năm 2002, những nhân viên ở xa nhà hàng đã về trước tôi như thường lệ. Sau khi thực khách cuối cùng ăn uống xong và ra về, tôi kéo cánh cổng sắt nhà hàng xuống nửa chừng, ý nói là hết giờ làm việc và chúng tôi tạm ngưng không phục vụ khách hàng. Sau đó tôi dọn dẹp chén dĩa, lau bàn, đóng sổ sách kế toán trong ngày, và chuẩn bị về nhà.

Nhưng trước khi ra khỏi tiệm, tôi sực nhớ là cần phải gọi điện thoại cho một người bạn, nên tôi trở vào trong phía sau quầy hàng, bốc điện thoại lên, quay số. Khi đang nói chuyện với bạn thì có bốn thanh niên trẻ, cỡ mười sáu, mười bảy tuổi, chui qua cổng sắt đang mở nửa chừng. Tôi cất tiếng: "Xin lỗi, tiệm đóng cửa rồi"! nhưng chúng vẫn mặc kệ như không nghe tôi nói, và bước thẳng về phía tôi. Hai tên dừng lại phía trước quầy, trong khi tên thứ ba tiến về phía máy tính tiền. Tôi hỏi: "Mấy cậu muốn gì?" Vừa nói xong thì từ đàng sau, người thứ tư vòng một cánh tay ngang qua cổ tôi, tay kia bịt miệng tôi vừa la lớn bảo mấy đứa kia: "Lấy ngăn kéo tiền! Lấy ngăn kéo tiền!"

Từ lúc mấy tên cướp bước vào, tôi đã có cảm tưởng chúng nó không phải đến để ăn. Trong khi bị bắt giữ, tôi chỉ có một ý tưởng trong đầu, đó là "Cùng lắm là chết thôi"! Tôi nhắm mắt nhẹ nhàng nghĩ tới Sư Phụ, giống như lúc đang thiền. Trong lòng vô cùng bình tĩnh, thân thể tôi thả lỏng chờ đợi điều không may nhất xảy ra. Tuy nhiên, chỉ trong vòng vài giây đồng hồ, trước khi tôi có thời gian niệm Hồng Danh thì một chuyện thần kỳ xảy đến! Tôi được thả ra, cậu con trai đang ôm ngăn kéo tiền bỗng để xuống, rồi cả bốn tên vội vã tẩu thoát không lấy một đồng xu nào cả!

Ðây là chuyện có thật đã diễn ra trong vòng không đầy ba phút mà một người bình thường không thể nào tin nổi. Ngoại trừ những người tu pháp môn Quán Âm, đối với họ, đây chỉ một trong vô số những chuyện thần kỳ từ Sư Phụ.

Tối hôm ấy, sau biến cố đó, tim tôi tràn đầy sự biết ơn. Tôi biết ơn Lực Lượng Sư Phụ; tôi biết ơn pháp môn Quán Âm; thậm chí tôi cũng biết ơn luôn cả bốn cậu thanh niên đã tính cướp của tôi. Nhờ âm mưu của họ mà tôi đã được thể nghiệm hiện tượng hầu như là "làm mà không làm". Như Sư Phụ đã nói: "Pháp Quán Âm cũng là một thứ võ thuật. Với bộ môn này, chúng ta có thể thắng được tất cả những lực lượng phủ định từ bên trong lẫn bên ngoài chúng ta". Tôi ngạc nhiên trước năng lực siêu phàm của một môn võ kỳ tình đã không những cứu tôi ra khỏi vòng khỏi nguy hiểm, mà còn thay đổi con người tôi từ bên trong một cách tuyệt vời.

Trước khi thọ Tâm Ấn, về phần tình cảm, tôi không được vững. Tôi dễ hăng say, cũng rất dễ chán nản, sợ tai nạn và sợ chết. Chuyện bất ngờ nào xảy đến tôi cũng đều vô cùng lo lắng, sợ hãi. Khi Sư Phụ truyền pháp cho tôi mười năm về trước, tôi đã 47 tuổi rồi, khi tính nết, thói quen con người rất khó mà sửa đổi. Tuy nhiên trong giây phút bị cướp bóc vô cùng hiểm nghèo như vậy, tinh thần và phản ứng của tôi đã cho tôi nhận thấy được một sự thay đổi lớn lao trong thần thức. Tôi không cảm thấy một sợ hãi nào, không cảm thấy khủng bố tinh thần, không vùng vẫy và cũng không hề chống cự. Tôi có nghĩ tới cái chết, nhưng sự kiện đó chỉ làm cho tôi thêm bình tĩnh. Hơn nữa, trong lúc ấy, tôi hoàn toàn không nghĩ tới cầu cứu người nào. Thay vào đó, như một phản xạ, tôi đã cầu cứu Sư Phụ bên trong và pháp Quán Âm. Từ đó tôi nhận thức rằng rất khó tìm được một hình thức tự vệ nào tốt hơn là môn pháp Quán Âm.

Ðã nhiều năm qua và ngày này sang ngày khác, tôi dốc tâm tu tập, hành thiền. Giờ đây cuối cùng tôi đã thấy được nhiều kết quả đầy phấn khởi. Mong sao sự tiến bộ tâm linh hãy còn ít ỏi này biến thành chiếc khăn mềm lau bớt những giọt lệ rơi trên mặt Sư Phụ dấu yêu đã vì chúng ta mà đau khổ. Mong sao sự tiến bộ này biến tôi thành đôi bàn tay khéo léo để thoa bóp lưng Sư Phụ cho Ngài nhẹ bớt cơn đau nhức. Cuối cùng, mong sao sự tiến bộ này biến thành âm điệu ngọt ngào xoa dịu trái tim Sư Phụ không ngớt mệt nhoài vì các đệ tử không hoàn mỹ.

Võ Thuật Cao Ðẳng Nhất
Thoát Hỏa Hoạn Nhờ ơn Thượng Ðế
Sức Khoẻ Tiến Triển Nhanh