Vào ngày 18 tháng Giêng năm 2003, năm trăm ba mươi căn nhà bị thiêu hủy, bốn người chết và nhiều người bị phỏng trong lúc tìm cách cứu vớt gia cư của họ trong một trận hỏa tai khủng khiếp xảy ra tại thủ đô của Úc Ðại Lợi là Canberra. Nhưng sinh mạng của mẹ tôi cũng như căn nhà của bà đã thoát khỏi ngọn lửa một cách thần kỳ. Chuyện xảy ra như thế nào thì chỉ có thể giải thích rằng đó là sự can thiệp của Ðấng bề trên.

Lúc 9 giờ sáng ngày 18 tháng Giêng, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi từ nhà của bà tại tỉnh Duffy, thuộc ngoại ô thành phố Canberra. Thường thường bà không gọi tôi sớm như vậy, nên tôi rất là thắc mắc. Bà nói: "Làm ơn tới đón mẹ, đưa mẹ đi một chỗ nào đó." Chồng tôi hỏi: "Mẹ muốn đi đâu"? biết rằng mẹ tôi không bao giờ thích rời nhà, nhất là vào cuối tuần. Bà trả lời: "Không cần biết. Cứ đưa mẹ đi đâu cũng được".

Rồi chồng tôi đi đón bà; khi hai người trở lại nhà tôi, tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Mẹ có đau ốm gì không"? Bà đáp: "Mẹ chỉ cảm thấy một cái gì đó xui khiến mẹ tới nhà con hôm nay". Sau đó chúng tôi dịu xuống, nghĩ là mọi sự không sao cả. Nhưng sau khi khi ăn trưa, tôi nhận thấy hình như mẹ tôi có chuyện buồn. Bà bảo tôi rằng bà muốn trở về nhà của bà vì có cảm giác không được ổn.

Chúng tôi đang nói chuyện trở về Duffy thì điện thoại reng. Ðó là một người đại diện từ hội Hồng Thập Tự thường hay trông chừng mẹ tôi. Vị này gọi chúng tôi hãy đến đưa mẹ tôi rời tỉnh Duffy vì một trận hỏa hoạn đang lan tràn rất gần khu vực ngoại ô. Vừa nói chuyện với người đại diện hội Hồng Thập Tự xong thì điện thoại reng một lần nữa. Ðó là con gái tôi, Ildikó, nói rằng: "Mẹ ơi, mở radio nghe tin tức" vì trận hỏa tai đã lan tới Duffy. Vừa đặt điện thoại xuống thì con trai tôi là árpád tới gõ cửa. Tôi ra mở cửa thì con trai tôi nói: "Mẹ, Duffy đang trong tình trạng nguy ngập. Chúng ta phải tới nhà ngoại để chở bà đi chỗ khác".

Mẹ tôi vẫn đòi trở về nhà của bà để lấy thuốc men, nên lúc 3 giờ chiều, chồng tôi đưa bà lên xe chở đi, nhưng khi hai người tới đoạn đường dẫn vào thành phố Duffy, ngọn lửa đang trong cơn dữ dội. Khói đen dầy đặc tới nỗi đèn đường tự động bật lên, chỉ nhìn thấy được khoảng 10 thước trước mặt. Phía bên kia tất cả đang bùng cháy, mọi vật -- cây, cỏ, nhà cửa -- đều trong lửa. Chồng tôi phải quay trở ra vì lửa và khói.

Sau đó con trai tôi quyết định đến nhà mẹ tôi để lấy thuốc cho bà. Nhưng tới Duffy, anh bị cảnh sát chặn lại ba lần không cho đi tiếp. Nhưng cuối cùng anh vẫn lọt vô được và tới chỗ mẹ tôi ở, lúc bấy giờ nhà hàng xóm bên cạnh nhà bà đang hừng hực trong ngọn lửa ác nghiệt. Anh cùng một người nữa bắt đầu dùng vòi nước xịt nhà mẹ tôi, cố gắng cho lửa không lan sang. Trong nhà mẹ tôi đầy khói và nhọ than bay từ những cửa sổ mở. Cỏ và cây ăn trái trong sân sau của mẹ tôi đã bị thiêu rụi tới chỉ cách tường nhà một thước. Con trai tôi ở lại chữa lửa cho tới nửa đêm, cố gìn giữ của cải cho bà, và nhờ ơn Thượng Ðế, căn nhà cuối cùng đã không bị cháy.

Tôi biết chắc chắn rằng đây là một chuyện thần kỳ thiêng liêng đã cứu mạng mẹ tôi và những tài sản duy nhất còn lại mà song thân tôi đã gầy dựng suốt cuộc đời. Sự giúp đỡ của Thượng Ðế cũng đã thể hiện qua các hội viên của Hội Quốc Tế Thanh Hải Vô Thượng Sư tại Sydney và Canberra. Những người này đã quyên tiền giúp mẹ tôi sơn lại phòng bếp bị hư. Xin cầu Thượng Ðế Tối Cao đền đáp lòng hảo tâm của họ một ngàn lần hơn nữa, và hãy giúp họ đừng bao giờ gặp phải những thảm trạng như chúng tôi đã gặp trong trận hỏa tai khủng khiếp vừa qua.

Võ Thuật Cao Ðẳng Nhất
Thoát Hỏa Hoạn Nhờ ơn Thượng Ðế
Sức Khoẻ Tiến Triển Nhanh