Ân sủng vô biên
gánh vác đau khổ của chúng sinh
Do sư tỷ đồng tu Xiaohong Wang, Missouri, Hoa Kỳ
Sư Phụ kính mến,


Ngài khỏe không? Con rất vui mừng và biết ơn có thể gặp lại Ngài ở Thái Lan! Tất cả về Ngài đều quá đẹp khiến con không thể rời mắt. Từng lời nói, từng ánh mắt, từng cử chỉ và từng nụ cười của Ngài làm cảm động tâm con, hồn con và khiến con càng thương mến Ngài nhiều hơn nữa.

Nghe nói cổ tay Ngài bị đau, Ngài phải đi giải phẫu, và thấy dấu thẹo của Ngài trên màn ảnh lớn, con đã khóc. Nó làm cho con nhớ lại một tai nạn xảy ra cho con vào mùa hè năm 2006 khi cổ tay của con bị thương và sưng lên. Lúc đó, con đã thiếu suy nghĩ và tiếp tục cầu khẩn Ngài lấy đi cái đau ngay cả sau khi về nhà. Mất khoảng một tháng cho vết sưng hết hẳn, nhưng con không cảm thấy đau gì cả. Sư Phụ thân thương, bây giờ con nhận ra rằng thật không công bình cho Ngài. Con bị thương cổ tay nhưng Ngài phải gánh chịu cái đau và cái khổ cho con. Con rất muốn cầm lấy cổ tay Ngài và hỏi, "Có còn đau không? Con có thể lấy cái đau của Ngài được không?" Nhưng Sư Phụ, Người mãi mãi cho đi, chịu đựng, và không bao giờ cho chúng con chịu bất cứ đau khổ gì giùm cho Ngài. Chỉ có cách duy nhất để cho con có thể trả ơn Ngài là cố gắng tu hành, phổ biến tình thương và giáo lý của Ngài, thay đổi thói xấu của con và làm đứa con ngoan của Ngài.

Sư Phụ kính mến, thời gian ở bên Ngài là thời gian đẹp nhất trong cả đời con. Cám ơn Ngài đã cho con tình thương thiêng liêng của Ngài, cảm ơn Ngài cho con sống trong phép lạ mỗi ngày, cảm ơn Ngài chăm sóc cho cả gia đình con, và cảm ơn Ngài đem con về Nhà. Ðúng vậy, con rất mong về Nhà; đó là nguyện vọng lớn nhất của con ở thế giới này.

Con cầu chúc Ngài dồi dào sức khỏe, an bình, với niềm vui và hạnh phúc bên trong! Cầu chúc Ngài luôn trẻ và đẹp mãi như bây giờ!