Chỉ có thể qua hồng ân Thượng Ðế…


Do ‘cặp Ðạo Sĩ Vui’ từ Cape Town (nguyên văn tiếng Anh)
Khi nhận được tin vui về lễ mừng Phật Ðản, chúng tôi biết mình rất muốn đi, nhưng vượt khoảng cách rộng lớn từ Châu Phi sang Châu Âu là một chướng ngại lớn: giấy chiếu khán!

Trang bị với lòng can đảm và sự khấn nguyện tha thiết, chúng tôi gọi điện thoại cho đại lý công ty du lịch vào ngày hôm sau – Thứ Hai. Nhân viên du lịch cho biết: "Chuyến bay thì có, nhưng chiếu khán phải cần thời gian". Chúng tôi bèn gọi cho tòa đại sứ thì họ xác nhận là thủ tục chiếu khán phải mất ba tuần. Và tòa đại sứ chỉ mở cửa vào Thứ Hai, Thứ Tư và Thứ Sáu từ 9 giờ sáng tới 12 giờ trưa. Thứ Hai đã đến và qua, Thứ Sáu là lễ công cộng. Chỉ còn lại Thứ Tư. Lòng chúng tôi nặng trĩu như muốn rụng rời. Bây giờ phải làm sao đây? Chúng tôi phải nộp đơn (và nhận) giấy chiếu khán, tìm người trông coi nhà, giữ chó, thu xếp hành trang và lên đường trễ lắm là ngày Thứ Năm. Tuy nhiên, nữ nhân viên trẻ trong tòa đại sứ nói cô sẽ hỏi nhân viên cao cấp của cô có thể nào cấp chiếu khán trong một ngày, miễn sao chúng tôi cung cấp đầy đủ mọi giấy tờ cần thiết. Cô cho biết chúng tôi có thể gọi lại lúc 8 giờ 30 sáng hôm sau. Bắt đầu có chút tia hy vọng, nhưng trong số hàng vạn những giấy tờ khác, chúng tôi còn cần giấy mời chính thức, cộng với chứng minh địa chỉ cư trú của người quen ở Âu Châu. Bây giờ làm sao?

Khỏi nói, đường dây cầu Ðấng Thiêng Liêng nóng bỏng! Nói chuyện với trung tâm mời bên Âu Châu cũng thật là lâu. Chúng tôi đi nghỉ đêm hôm ấy với ý nghĩ chắc không có hy vọng thành công. Sáng hôm sau, chúng tôi đã sẵn sàng chấp nhận sự kiện là sẽ không được đi. Trong trí, coi như là thôi rồi, chào tạm biệt chuyến đi này, cho đến khi chúng tôi mở hộp thư điện toán. Ngay trước mắt trong hộp thư, chúng tôi thấy một bức thư mời cùng với những mẹo hay, đầy khích lệ. Sau đó, trong cùng ngày, thêm những giấy tờ khác được gửi đến. Cú điện thoại đến tòa đại sứ cũng cho thấy khả quan khi nhân viên cao cấp đã đồng ý cấp giấy chiếu khán cho chúng tôi trong vòng một ngày nếu chúng tôi có hết những giấy tờ cần thiết. Chúng tôi hẹn với tòa đại sứ 9 giờ 30 sáng Thứ Tư. Chúng tôi cầu: "Sư Phụ ơi, nếu được đi thì xin Sư Phụ giúp chúng con nộp đơn thành công".

Nửa đêm thì chúng tôi nhận được giấy tờ quan trọng cuối cùng từ chủ mời ở Âu Châu. Trong lòng có phần lo âu, chúng tôi lên đường tới tòa đại sứ sáng hôm đó. Nhưng sau khi chúng tôi trả phí tổn xong xuôi, nữ nhân viên cho hay cô sẽ gọi điện thoại cho chúng tôi vào giờ ăn trưa hôm ấy. Không cần phải làm gì nữa, chúng tôi ra về và kiên nhẫn chờ điện thoại. Lúc 3 giờ 30 trưa hôm đó, giấy chiếu khán đã nằm an toàn trong túi áo chúng tôi và chúng tôi có thể đi! Hân hoan trong niềm vui bất tận, chúng tôi mau chóng gọi điện thoại cho một người bạn đồng tu ở một vùng khác trong nước. Thế là tìm được một người thích hợp để coi nhà và giữ chó cho chúng tôi. Anh vui lòng và có thể ‘bay’ tới cứu bồ liền. Việc mà mới đầu dường như vô vọng, không thể được, bỗng trở thành có thể, tất cả chỉ trong vòng một ngày! Chúng tôi không biết nói gì hơn ngoại trừ: "Cám ơn Sư Phụ kính yêu đã khiến mọi việc có thể thực hiện".

Tại buổi lễ chúng tôi được biết Sư Phụ cũng gặp những chướng ngại trên đường đi của Ngài. Những trở ngại nhỏ của chúng tôi thấy không còn quan trọng so với tất cả những gì Ngài phải chịu đựng để đến với chúng tôi. Nghe vậy, chúng tôi càng thấy mình có được đặc ân và ân điển vô cùng mới đến được đây, chỉ để đơn giản vui vẻ đàm luận với Thượng Ðế cùng với anh chị em đồng tu và tắm trong tình thương và hồng ân vô biên của Sư Phụ. Xin cám ơn Ngài một lần nữa.  


<< >>
Giới thiệu trang này đến bạn