Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị
tại Thiền Thất Tây Hồ, Formosa - Ngày 5-12 tháng 5 năm 1991
(Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Băng thâu hình số 165

Khi tôi nói chuyện với quý vị về tình yêu và hôn nhân, xin chớ nghĩ rằng tôi đi quá phạm vi trách nhiệm. Không đâu! Tôi làm vậy là vì trong lúc thiền, quý vị không nhập định nổi nếu hôn nhân hoặc tình cảm giữa vợ chồng quý vị không hạnh phúc. Quý vị cảm thấy lòng dạ đau khổ, tâm hồn xáo trộn. Ðầu óc quý vị đầy những chuyện đó. Ngay cả Hồng Danh cũng không niệm nổi, huống chi nói tới việc nhập định! Lúc đó bạn đời của quý vị quan trọng hơn Sư Phụ. Nhưng tôi không trách quý vị bởi những chuyện đó không tránh được. Lúc đó thậm chí quý vị cũng không thèm nhập Niết Bàn. Dù muốn cũng không làm nổi bởi vì quý vị không vui. Tôi đã trải qua những chuyện như vậy cho nên bây giờ tôi có thể làm thầy quý vị. Những trường hợp đó rất khó tránh, rất khó kiềm chế.

Ðương nhiên, khi tu hành tiến bộ thì chúng ta biết cách đối xử trong đời sống vợ chồng. Tuy nhiên, có những đồng tu trong lòng khổ đau, buồn bã. Thành thử tôi cần phải nói chuyện đời cho quý vị nghe bởi vì nó có liên quan tới sự tu hành. Khi hạnh phúc, quý vị lên Niết Bàn. Người nào đến, quý vị cũng thấy vui, có thể thương bất cứ ai hoặc tha thứ bất cứ ai, hoặc cho bất kỳ ai bất cứ cái gì. Nhưng khi không hạnh phúc, quý vị không muốn làm gì cả hoặc không muốn nhận lãnh trách nhiệm nào. Dù có muốn cũng không làm nổi, bởi vì quý vị không có hứng khởi để làm việc ấy. Lúc đó quý vị chán tất cả mọi thứ, chỉ muốn quên cả thế giới. Thành thử mới có câu nói rằng: "Chuyện đạo ở trong chuyện đời." Có đúng không? (Khán giả: Dạ) Vậy đó. Tất cả quý vị đều đã trải qua như vậy.

Thành ra tôi thường nói rằng nếu muốn tiến bộ êm xuôi trên con đường tu học, quý vị phải bảo trọng tình cảm và hôn nhân của mình. Những quý vị nào hãy còn độc thân cũng phải nên bảo trọng tình cảm giữa mình với những người thân yêu, nếu thật tình thương nhau. Một khi đổ vỡ rồi, nếu cố hàn gắn thì quá trễ. Thời hạnh phúc không kéo dài mãi mãi. Không phải lúc nào cũng gặp được người mình thật tình thương yêu và muốn sống chung. Cho nên một khi tìm được người đó thì phải lo chăm sóc.

Ðừng nghĩ nó là việc nhỏ nhặt hay chuyện đời. Không đâu! Con người thường cảm thấy cô đơn khi không có bạn đồng hành. Có người chịu được, có người không. Thành thử phải lo săn sóc nó nếu quý vị còn cần.

Thậm chí viên ngọc nhỏ còn được thương yêu, bảo bọc như kho tàng, huống chi là tình yêu! Nó có thể rất có lợi cho quý vị. Mặc dầu quý vị không nên bám víu vào đó, nhưng cũng không thể bỏ bê nó được. Một chiếc xe có thể không phải là một người như quý vị, hay một phần của quý vị, nhưng quý vị vẫn cần nó để đến Tây Hồ. Nếu đi bộ thì quá ư bất tiện, mất thời gian. Quý vị không thể nói rằng: "Ta tới Tây Hồ để tu tâm và khai ngộ. Sao phải cần xe? Nó chỉ là phương tiện vật chất. Bỏ nó lại vỉa đường cho rồi!" Không thể làm vậy được. Nó giúp quý vị đỡ tốn rất nhiều thời giờ và đem quý vị tới chỗ tôi lẹ hơn. Quý vị để dành được rất nhiều thời giờ để tọa thiền. Dĩ nhiên quý vị cũng có thể đi bộ, nhưng phải mất mấy tháng trời, khi tới nơi thì có lẽ tôi đã đi rồi.