Thế Giới Loài Vật



Do sư tỷ Chi-ai, Ðài Bắc, Formosa

Ngày kia, một đôi thằn lằn đến viếng nhà tôi. Không những chúng chạy lăng xăng làm tôi ngạc nhiên mà còn đi vệ sinh khắp mọi nơi. Không biết làm sao, tôi đành phải dọn đồ dơ của chúng mỗi ngày. Lúc đầu, tôi tức giận và thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi không thể bắt chúng vứt ra ngoài bằng cách dùng ly giống như bắt muỗi. Cho nên tôi đành phải để chúng ở trong nhà.

Hai con thằn lằn chạy rất nhanh, tự động sống trong nhà tôi mà không cần xin phép chủ. Dĩ nhiên, tôi phải nhận chúng vô điều kiện mà còn phải tiếp chúng như thượng khách. Ðiều này khiến tôi nhớ đến pháp Quán Âm, cũng không phải trả tiền. Cho nên tôi không khỏi mỉm cười thông cảm. Cùng lúc, tôi nhận thấy mình phải đối xử với chúng như con cháu trong nhà, bằng cách bày tỏ tình thương và lòng kiên nhẫn, tựa như Sư Phụ đối với chúng ta, những đứa con của Ngài. Dần dần, tôi nhận thấy hai con thằn lằn này rất dễ thương, đẹp và thân thiện! Khi tôi mở băng Sư Phụ, chúng luôn luôn lắng nghe, thích đến nỗi lặng yên không cử động trong suốt thời gian đó.

Khi tôi ráng nói chuyện với chúng bằng tình thương và lòng kiên nhẫn, chúng hiểu liền. Ví dụ như tôi bảo chúng phải đi vệ sinh vào giấy mà tôi đã trải sẵn sàng thay vì phóng uế khắp nơi. Tôi thật ngạc nhiên vì chúng làm đúng như tôi bảo! Từ đó, tôi thích chúng hơn. Không những chúng cảm nhận được tình thương của tôi mà còn nhận ra giọng tôi nữa, chào đón tôi bằng hai chữ "tặc tặc". Chúng thật dễ thương! Bằng cách này, chúng tôi đàm thoại với nhau trong niềm thông cảm.

Rồi một hôm, con thằn lằn nhỏ bịnh, tôi rất lo lắng khi thấy nó há hốc mồm ra thở. Chỉ còn cách là tôi đặt nó trên bàn trước hình Sư Phụ, và mở băng Sư Phụ tán Phật. Con thằn lằn nhỏ bé chăm chú nhìn hình Sư Phụ tựa như nó đã biết Ngài. Sau một hồi, nó thật sự lành bịnh, chạy nhảy tung tăng trở lại, rồi biến dạng nhanh như chớp.

Sư Phụ thật là vạn năng và vô sở bất tại, chăm sóc cho mọi chúng sinh và đồng một thể với chúng sinh. Sau đó một thời gian, con thằn lằn mẹ chết. Nó rất khôn ngoan tìm đúng chỗ tốt nhất để ra đi -- nó nằm chết yên lặng trên sàn nhà trước tấm hình lớn của Sư Phụ. Chắc nó biết Sư Phụ sẽ trông nom cho nó. Bình thường, chúng hay nằm sau hình hay sau tranh Sư Phụ. Chắc chúng cảm nhận được tình thương và chấn động êm dịu của vị Minh Sư tại thế. Thật là những người bạn thú khôn ngoan và đáng mến!

Từ khi đôi thằn lằn thứ nhất đến nhà tôi ở, đã có thêm hai thế hệ sau đó ra đời. Chuyện ly kỳ nhất là cặp thằn lằn cha mẹ này biết dạy mấy thằn lằn con chỗ đi "vệ sinh", và chuyện này đã khiến tôi cười sung sướng! Tôi cám ơn những con thằn lằn đáng yêu đó với tất cả tấm lòng, vì chúng đã mang đến cho tôi không biết bao nhiêu nguồn vui và dạy tôi biết yêu thương và kiên nhẫn. Bây giờ tôi đã hiểu sâu xa hơn rằng "tình thương" không phải chỉ là xóa bỏ biên giới giữa con người với nhau, mà còn có nghĩa là cùng sống hòa thuận giữa người, vật, cây cỏ, và tất cả những chúng sinh khác trong vũ trụ. Xin cảm tạ Sư Phụ đã dạy chúng con những bài học đáng giá qua tất cả những gì hiện hữu trong môi trường sống của chúng con. Ðối với con, đây là bài học hay nhất và cũng là món quà tặng tình thương.


Bài Học Tình Thương
Cảm Hứng Từ Việc Nuôi Cá
Món Quà Tình Thương -- Chuyện Những Con Thằn Lằn Nhỏ
Con Chó Tôi Không Thể Nào Quên