Do sư huynh đồng tu Ðức Vũ Indiana, Hoa Kỳ (Nguyên văn tiếng Anh)
Thời gian mới lớn cũng như những năm còn trẻ, tôi có rất nhiều bạn gái, nhưng vẫn tiếp tục đợi một người tình lý tưởng, một người "bạn linh hồn" thơ mộng theo đúng như những ước nguyện và tưởng tượng của tôi. Tuy nhiên, dù trải qua bao lần hẹn hò gặp gỡ, tôi chưa hề cảm nhận được tình yêu trong tim, mà chỉ muốn thỏa mãn cái "ta" đàn ông của mình mà thôi.
Tôi biết chút đỉnh về tử vi, và năm 30 tuổi, tôi gặp một người con gái (vợ tương lai của tôi) có sao "Hồng Loan" chiếu mệnh có nghĩa là "phẩm chất đẹp bên trong", cùng nhiều sao khác cho biết chúng tôi sẽ trở thành chồng vợ! Do đó, hai năm sau chúng tôi lấy nhau. Nhưng tiếc thay, không bao lâu thì chúng tôi bắt đầu có chuyện! Những xáo trộn trong gia đình, nhiều chuyện đau lòng, bực bội xảy ra. Hoàn cảnh càng tệ hại hơn nữa sau khi chúng tôi có hai đứa con. Tư tưởng chúng tôi khác biệt rất nhiều bởi tính tình, sở thích, sinh trưởng trong những hoàn cảnh khác nhau v.v... chúng tôi hoàn toàn trái ngược! Tuy sống chung, nhưng xa xôi như hai thế giới. Sau 10 năm phấn đấu cho hôn nhân đừng đổ vỡ, chúng tôi tìm được một mục đích chung: Thanh Hải Vô Thượng Sư! Cả hai chúng tôi đều yêu mến Ngài và tha thiết muốn tu hành. Một năm sau, cả gia đình tôi thọ pháp.
Sư Phụ đến với gia đình chúng tôi, sưởi ấm những con tim đau khổ. Kể từ đó, Ngài luôn luôn là động lực thúc đẩy phía sau, dạy chúng tôi chịu đựng, kiên nhẫn và tha thứ lẫn nhau. Qua nhiều thể nghiệm tu hành, Pháp Môn Quán Âm đã giúp bản ngã chúng tôi dịu xuống, phát triển tình thương yêu bác ái và một tấm lòng thông cảm, khiến vợ chồng chúng tôi gần gũi nhau hơn. Có một hôm, tôi nằm mơ thấy vợ tôi khăn gói bỏ nhà đi. Lòng tôi bỗng nhiên buồn bã, và tình thương dâng lên trong tim. Tôi gọi nàng trở lại. May mắn thay, nàng trở về! Sư Phụ đã làm sống dậy tình yêu trong tim tôi; bầu không khí gia đình từ từ vui tươi, yêu thương và hòa thuận nhau hơn. Một câu nói đùa nhưng khá sâu sắc, rằng nếu không nhờ hôn nhân thì có lẽ đàn ông suốt đời nghĩ rằng họ không bao giờ có lỗi!!
Cuối cùng, tôi nhận thấy hôn nhân quả thật là một trường học, trong đó tôi tập thương người khác mà từ trước tới giờ tôi không biết. Thiền quán ánh Sáng và Âm Thanh dạy dỗ tôi từ bên trong khiến cuộc đời tôi thay đổi mỗi ngày. Hồi tưởng lại 10 năm trước khi tu pháp Quán Âm, tôi không thể tưởng tượng nổi con người tôi hồi đó. Giờ đây tôi hiểu rằng không có hôn nhân nào là "toàn mỹ", và không có hôn nhân nào mà không cần phải xây dựng thường xuyên. Hôn nhân là một phần quan trọng trong sự phát triển tâm linh, một nền tảng vững chắc để bước lên bậc thang tu hành hướng về sự giác ngộ hoàn toàn, và cũng là điều mà chúng ta cần phải cải thiện, thay vì đòi hỏi nó phải theo đúng ý mình. Tôi nhận thức được rằng đàm luận với nhau để hiểu nhau luôn luôn là điều quan trọng nhất hầu có một sự hài hòa hợp tác giữa đôi bên, vì lỗi lầm thông thường nhất giữa vợ chồng tôi là một người hay "đoán" hoặc tự ý "diễn dịch" điều người kia nghĩ, nói, hoặc làm.
Năm 1998, tôi viết bài thơ dưới đây như để nối lại lời thề ước với vợ tôi. Xin tặng tất cả những người chồng đã từng có con tim "gỗ đá" như tôi.