Sư Phụ
Khai Thị


Trong quyển sách của Paramahansa Yogananda có một câu chuyện. Quý vị có đọc quyển Tự Thuật Tiểu Sử Của Một Ðạo Sĩ chưa? (Autobiography of a Yogi) Nếu chưa thì nên đọc. Rất tốt cho quý vị, nó nhắc nhở quý vị tới bản tính tâm linh vĩ đại, thúc đẩy quý vị tới những lý tưởng cao cả, làm quý vị đánh thức Chân Ngã của mình và muốn hiểu thêm về sự vĩ đại của chính mình. Quyển này rất hay. Còn nhiều quyển khác nữa, không thể kể hết ra đây; tôi không nhớ tất cả tựa đề; có lẽ nhớ nhưng chúng ta không có thời giờ. Tôi đến đây không phải để bán sách. Nhiều sách tâm linh rất bổ ích cho quý vị, và đây là một trong những cuốn đó.

Trong sách đó có câu chuyện nói về một người kia muốn được truyền Tâm Ấn. Người đó có dụng ý rất, rất xấu, muốn gây rắc rối cho ông thầy, một trong những Minh Sư trong quyển sách đó. Tôi nghĩ vị này tên là Lahiri Mahasaya. Người này muốn tới để chứng minh rằng vị thầy này là giả, và muốn gây khó khăn cho ông thầy. Nhưng trước khi anh ta ngồi xuống, ông thầy đã bảo với mọi người rằng: "Quý vị có muốn xem hình không?" Tất cả đệ tử đáp: "Dạ, dạ, dạ!" Vị thầy nói: "Quý vị nên ngồi nối đuôi nhau, đặt tay lên người ngồi phía trước." Rồi họ làm y như vậy, kể cả người có ý xấu kia. Họ làm theo như vậy.

Sau một hồi, một đệ tử trông thấy hình một người đàn bà, một phụ nữ trẻ đẹp, hiện ra trước mặt họ và mọi người khác. Rồi vị thầy đó hỏi mọi người có ai thấy hình ảnh đó không -- một người đàn bà -- kể cả anh mới tới kia. Anh ta xấu hổ nói rằng anh có biết. Anh nói: "ồ". Rồi ông thầy hỏi anh ta: "Cô ấy là ai?" Anh chàng không tốt kia trả lời: "Con biết đó là tội của con. Con đã có vợ nhưng lại ngoại tình với người đàn bà này rồi tiêu xài hoang phí vì bà ta. Làm như vậy không tốt. Con biết, xin thầy tha thứ cho con. Con tới đây với ý định xấu. Con đã muốn hại thầy, bôi nhọ thanh danh của thầy, nhưng vì thầy đã biết rồi thì xin thầy tha tội và nhận con làm đệ tử?" Ông thầy nói: "Ðược, nhưng anh phải về nhà. Nếu về nhà và trong sáu tháng cư xử đúng theo luân thường đạo lý thì sau đó anh sẽ được truyền Tâm Ấn. Nếu không, tôi không cần truyền cho anh." Ba tháng sau, anh chàng lại chứng nào tật nấy, làm đủ mọi thói quen xấu mà anh đã làm trước kia. Không bao lâu sau anh chết, thành ra ông thầy không bao giờ truyền Tâm Ấn cho anh. Anh ta đã cố gắng nhưng thất bại.

Chúng ta cũng vậy. Nhiều lần cứ để công việc sang ngày mai, trong khi biết thế giới này chỉ là một lữ quán tạm thời. Nó còn tệ hại hơn khách sạn tôi ở. Trong khách sạn mà tôi đang ở, chỉ cần trả tiền là họ để tôi yên. Họ còn quét dọn lau chùi, thay khăn tắm, cho xà bông và tất cả những thứ cần thiết. Nhưng trong khách sạn này mà chúng ta kêu bằng ỔđờiỖ, chúng ta phải làm việc, phải trả tiền mỗi ngày, trả mà vẫn đau khổ như thường. Chúng ta trả mỗi ngày bằng thời giờ quý báu, sức lực quý báu, kiến thức quý báu, đời sống ngắn ngủi quý báu ở đây trên tinh cầu này mà lẽ ra phải dùng để mà nhận thức lực lượng vĩ đại của mình để giải quyết mọi việc một cách dễ dàng, không cần gắng sức.

Chúng ta hy sinh tất cả những thứ này bởi vì nó làm cho mình bận rộn. Hệ thống ở tinh cầu này làm chúng ta quá ư bận rộn: Làm việc từ sáng tới tối, luôn luôn làm việc, những ngày cuối tuần cũng phải làm, mà vẫn không hạnh phúc đủ. Không phải chỉ trả tiền là được phòng tốt, người hầu tốt, dịch vụ tốt, hay bất cứ cái gì, không, không! Chúng ta trả, trả, và vẫn trả mà không có nhiều hạnh phúc trong đó, khổ nhiều hơn là sướng. Dù có gia đình, một gia đình đẹp, hôn nhân hạnh phúc, chúng ta vẫn phải trả, vẫn phải làm việc nhiều để gìn giữ nó. Thậm chí phải làm việc trong lúc trời mưa bão, trong những hoàn cảnh hiểm nghèo, những lúc sức khỏe suy yếu, những lúc mệt mỏi rã rời, cả đêm mất ngủ vì con cái hay vì lo nghĩ, hay vì bất cứ chuyện gì, và chúng ta vẫn phải làm, chẳng có ai thương cảm, không một người nào!

Nếu cứ nói bệnh hoài thì họ nghĩ mình nói dối, rồi có thể chúng ta bị đuổi. Thế là phải phấn đấu nữa, phải tìm việc khác mà chuyện đó đâu phải dễ dàng gì. Thành ra khách sạn này trên tinh cầu này không tử tế lắm. Không giúp ích gì nhiều cho chúng ta. Nếu quý vị đến khách sạn trả tiền nhiều thì phải được dịch vụ tốt, đúng không? Nhưng ở khách sạn này, không! Quý vị trả ngày, trả đêm, từng ngày trong cuộc sống cho tới khi trút hơi thở cuối cùng mà vẫn không được dịch vụ tốt.

Cho nên, nếu hỏi thì tôi sẽ khuyên quý vị là hãy đi tìm khách sạn khác. Tôi biết một chỗ này! (Sư Phụ cười) Tôi biết nhiều khách sạn. Trong Nhà của Cha chúng ta, có nhiều lâu đài. Tất cả đều vắng. Tất cả được trang hoàng bằng những đồ đạc và phòng ốc đẹp nhất theo như ý muốn của quý vị, và nhiều nơi hãy còn trống bây giờ luôn luôn đang chờ quý vị đến thụ hưởng. Quý vị chưa cần tới đó, nhưng có thể đi coi bây giờ rồi trở lại, rồi đi. Trong lúc rảnh, để thời giờ ra cho mình, như hai tiếng, mỗi ngày một tiếng vì quý vị làm việc. Chúng ta ai cũng làm việc vì thế giới, vì những nhu cầu vật chất và thể xác, lại không làm việc vì nhu cầu của linh hồn, nhu cầu tâm linh. Bởi vậy mới mệt mỏi, kiệt quệ. Dù có ngủ cũng không thấy khỏe. Nhưng nếu ngồi thiền, dù không ngủ đủ chúng ta vẫn cảm thấy dễ chịu, cảm thấy tăng cường sinh lực. Sau đó có thể dời non.

Thành ra, dù có bao nhiêu người lên đó cũng có rất nhiều lâu đài trên ấy, luôn luôn sẵn sàng. Không một cái gì ở thế giới này có thể so sánh được với những cái ở trên kia. Nếu biết Quê Nhà của mình huy hoàng rực rỡ như thế nào thì chúng ta sẽ muốn chết ngay lập tức! Xin lỗi cách nói chuyện của tôi. Nhưng nó là như vậy. Nhiều người đi thăm cảnh giới kia -- Thiên Ðàng -- Quê Hương của chúng ta, họ không muốn trở lại đây một giây phút nào. Thậm chí những người mà người ta gọi là "chết" rồi sống lại, họ cũng không muốn trở lại cuộc đời này. Sau khi họ thấy ánh Sáng, sau khi thấy Chúa Giê Su, Ðức Phật trên Thiên Ðàng ôm ấp họ trong thương yêu, toàn thể con người thay đổi. Họ không muốn gì ở tinh cầu này nữa bởi vì tình thương đó không có ở đây.

Trang Kế

 

Vào Lữ Quán Vĩnh Hằng Trên Thiên Quốc
*
Người Giải Quyết Và Các Thiện Nguyện Viên
*
Tất Cả Chúng Ta Là Con Thượng Ðế
*
Tu Ðúng Lúc Rất Là Quan Trọng
*
Nguồn Cội Của Tình Thương
*
Khách Sạn của "Ðời" Không Bền Lâu
*
Không Ðể Kho Tàng Ở Trái Ðất Mà Ðể Ở Thiên Ðàng
*
Vấn Ðáp: 1, 2, 3