Sư Phụ
Khai Thị

Cho nên, tìm Thượng Ðế là chuyện rất tự nhiên vì đó là Chân Ngã của quý vị. Không chỗ nào khác để tìm ngoại trừ bên trong quý vị. Thiếu nó, cuộc đời không bao giờ hạnh phúc. Rồi cứ chạy luẩn quẩn hoài trong vòng tròn đó, giống như giấy nhào lại! Ðôi khi nó ở một hình thức khác, giống như người ta lượm những đồ vứt đi đem về nhào lại làm thành cái khác, có hình dạng khác, nhưng vẫn cùng chất liệu đó. Cũng vậy, đời sống chúng ta đã lộn qua, lộn lại hoài hoài ở cuộc đời sầu thảm này, thậm chí không ở được lâu. Ðó mới là vấn đề! Tôi đã nói rồi, nó là khách sạn. Tôi đi vào khách sạn, vô phòng, bắt đầu mở hành lý ra, có lẽ phải ủi một chút vì quần áo nhăn nheo, để coi lịch sự trước mặt quý vị, rồi để nữ trang chỗ này, chỗ nọ, làm nó hoàn hảo giống như ở nhà, nhưng tôi biết đó không phải nhà của tôi. Một, hai ngày nữa tôi phải đi. Dầu vậy tôi vẫn làm những gì tôi phải làm.

Cũng giống vậy, người tu hành làm những gì họ phải làm ở đời này, nhưng họ biết nó không phải là Quê Nhà của họ, vì họ biết Nhà như thế nào. Tôi vừa mới từ Nhà tôi tới đây, chưa có quên. Thành ra, nếu tu hành mỗi ngày, chúng ta sẽ tập trở về Thiên Quốc, xem Ngôi Nhà mới của quý vị, ý nói Quê Nhà thật của quý vị, rồi trở lại đây nữa, đi qua đi lại như vậy. Quý vị sẽ không bao giờ quên, dù trở về trần gian. Trở về có nghĩa là gì? Không phải giống như là đi tới đi lui, đó chỉ là một lối nói mà thôi. Ngôn ngữ này không đủ. Cho nên, nếu đi về mỗi ngày, chúng ta sẽ không bao giờ quên Quê Hương thật sự của mình. Dù làm công việc ở khách sạn này kêu bằng ỔđờiỖ, chúng ta sẽ không bao giờ bám víu nó, dù mình trang hoàng cho nó như thế nào đi nữa. Cũng như tôi trang hoàng phòng khách sạn của tôi, tôi tự làm giường, tất cả một mình. Tôi không làm phiền bồi phòng. Khi nào về thì tôi bảo họ: "OK, bây giờ dọn dẹp được rồi." Vì tôi đặt đồ đạc khắp nơi để tìm cho tiện. Nhưng tôi biết đó không phải là nhà, dù tôi trang hoàng nó.

Nhưng nếu không biết rằng mình có một Ngôi Nhà khác, một Mái Nhà thật sự thì chúng ta sẽ bám víu thế giới này hoài. Chúng ta sẽ làm việc đổ mồ hôi nước mắt, cảm thấy rất khổ vì muốn giữ những cái mà mình đang có ở đây. Nếu vì lý do nào đó không thể giữ được những thứ này, chúng ta sẽ đau khổ vô cùng, quyến luyến vô cùng, và có thể chết được, chết trong đau đớn, chết trong khổ sở. Nhiều người mất tiền, vỡ nợ, mất nhà, và họ tự tử hoặc ngã bịnh vì họ bám víu vào của cải của họ, nhưng những người tu hành không bị động tâm dù bị mất hết, vì họ biết họ có một cái gì đó tốt hơn.



Có một chuyện cười tôi đọc trên Mạng Lưới Ðiện Toán. Họ kể như vầy. Có một người rất là giàu có, mucho dinero (tiếng Tây Ban Nha là "nhiều tiền") và ông ta sắp chết. Nhưng ông muốn mang theo của cải của ông. Ông có rất nhiều tiền, rất nhiều vàng. Ông ta dùng tiền mua vàng, chất đầy nhà và bây giờ ông muốn đem theo. Ông cố gắng đem theo, nhưng họ bảo rằng: "Không, không. Ông mang theo không được. Những gì ông kiếm được ở đây là thuộc về thế giới này. Tới giờ ra đi là ông sẽ để lại hết; chỉ đi một mình thôi. Không một cái gì! Ông đã tới đây tay trắng thì ra đi cũng trắng tay." Người đàn ông nghe vậy buồn quá, ông bèn mặc cả với Thượng Ðế, với Tử Thần: "Nhờ Ngài hỏi Thượng Ðế cho tôi, xin Thanh Hải Vô Thượng Sư cho tôi được đem theo vàng. Tôi cần lắm, làm việc cả đời mới có. Tôi không thể bỏ nó lại. Làm ơn làm phước!"

Nghe vậy Tử Thần thấy tội nghiệp lắc đầu, thương hại người đàn ông u minh ấy rồi nói: "Thôi được, khi đi thăm Ngài tôi sẽ hỏi cho." Sau khi Thượng Ðế nhìn xuống thấy người đó thảm thương quá, Thượng Ðế nói: "Thôi được, cho nó đem theo. Không sao. Ðừng có lo." Thế là người đàn ông đang hấp hối đó làm một cái túi lớn, nhét tất cả vàng bạc mà ông có thể mang theo được, lúc đó ông mới chết. Ông ta chết đem theo túi vàng tới cổng Thiên Ðàng lóng lánh ngọc trai. Thánh Peter nói: "Ồ, ông mang cái gì trong đó? Ông không được phép mang đồ Ðịa Cầu lên Thiên Ðàng. Ông có biết không?" Ông kia trả lời: "Nhưng tôi đã nói với Thanh Hải Vô Thượng Sư rồi. Ngài nói được." Thánh Peter nói: "Vậy hả? Tôi sẽ đi hỏi lại." Ông ta đi vô hỏi Thầy: "Sư Phụ cho người này mang đồ Ðịa Cầu lên đây thật sao?" Sư Phụ trả lời: "Ðược, ông ấy nghèo mà. Cho y làm, cho y làm."

Thánh Peter trở ra nói rằng: "Ừ, ừ, ông được. Ông được phép. Không sao, nhưng tôi vẫn phải coi ông mang theo cái gì." Ông ta mở túi nhìn vào trong rồi nói: "Ồ, cái đó! Ông đem theo đồ lát đường, đồ làm đường!" (Mọi người cười và vỗ tay) Quý vị hiểu chưa? Nếu không hiểu, có trẻ em không hiểu, trên Thiên Ðàng họ dùng vàng để lát đường đi. Kim cương ở đây mà chúng ta rất thích, họ dùng để xây tường, tráng vỉa hè hoặc lối đi, bất cứ việc gì.

Chúng ta đi trên vàng, kim cương và ngọc thạch. Tất cả cây cối đều là đá quý. Lá cây, tất cả mọi thứ trông giống như châu báu nhưng không cứng. Ðẹp nhưng không đâm chọc, chỉ là một chất rất đẹp. Ðây là vàng và kim cương thật sự. Kim cương ở đây có thể làm quý vị đau. Dù nó tồn tại mãi mãi nhưng không phải như vậy. Quý vị có thể phá hủy nó. Nhưng kim cương và vàng trên Thiên Ðàng, không thể phá. Ðó là nơi chúng ta xuất phát. Chúng ta đến từ những lầu đài đẹp đẽ. Chúng ta đến từ một nơi quý báu. Chúng ta đến từ tự do, từ thương yêu, thân ái, rồi tụt xuống tình trạng của chúng ta bây giờ, với những khổ sở, yếu đuối, đáng thương của cuộc sống con người. Nhưng chúng ta không phải chịu như vầy bởi vì chúng ta đã có kho tàng bên trong chính mình. "Không để kho tàng ở Trái Ðất mà để ở Thiên Ðàng." Làm cách nào để được như vậy? Tìm nó. Tìm kho tàng ở Thiên Ðàng, châu báu thật sự mà chúng ta sẵn có bên trong; sự huy hoàng chính thật của Chân Ngã chúng ta.

Tôi đến đây là để chỉ cho quý vị phần đó, không gì khác. Cái đó rất là quan trọng. Cho nên nếu quý vị muốn, chúng tôi sẽ có thời giờ chỉ cho quý vị, hướng dẫn quý vị qua những bước đầu cho tới khi nào quý vị tìm lại được Chân Ngã của mình, hạnh phúc ngay đây và mãi mãi về sau. Cám ơn quý vị. (Mọi người vỗ tay)

Trang Kế

 

Vào Lữ Quán Vĩnh Hằng Trên Thiên Quốc
*
Người Giải Quyết Và Các Thiện Nguyện Viên
*
Tất Cả Chúng Ta Là Con Thượng Ðế
*
Tu Ðúng Lúc Rất Là Quan Trọng
*
Nguồn Cội Của Tình Thương
*
Khách Sạn của "Ðời" Không Bền Lâu
*
Không Ðể Kho Tàng Ở Trái Ðất Mà Ðể Ở Thiên Ðàng
*
Vấn Ðáp: 1, 2, 3